"Vậy thì quá tốt!" Ngọc Chi vui sướng kêu lên, "Nếu không có tâm nguyện vậy ngươi mau ngoan ngoãn cùng ta trở về ký tên chấp thuận, lập tức đầu thai!". 
"Không được." Du Hân Niệm lạnh nhạt cự tuyệt. 
"Ngươi......" 
"Tuy rằng không nhớ rõ tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng ta có chuyện khác phải làm." 
"Bà nội của ta, ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy!" 
"Ta phải tìm cho ra hung thủ đã sát hại ta và ba mẹ ta." 
"......" 
"Ta không thể để cho kẻ đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được." 
"Du Hân Niệm." Ngọc Chi trịnh trọng cảnh cáo nàng, "Mặc dù hiện tại ngươi mượn thân xác Vương Phương trở lại nhân gian, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể nhúng tay vào chuyện nhân gian, định đoạt sinh tử của người khác. Ngươi hiện tại coi như là quỷ, một khi ngươi hại chết mạng người thì sẽ biến thành ác quỷ, ngươi sẽ đánh mất toàn bộ ký ức thần trí u mê, Minh cảnh lập tức sẽ đến truy bắt ngươi, kết cục ngươi còn nhớ rõ chứ? Mười tám tầng địa ngục, chỉ có vô cùng vô tận thống khổ." 
Du Hân Niệm nói: "Ta không muốn phải tự tay giết ai hết, ta chỉ là muốn tra ra hung thủ." 
Không biết có phải do thay đổi thân thể hay không, khuôn mặt vừa mập vừa tròn của Vương Phương không có chút lực sát thương nào, dù là đang nói đến vụ án giết người nhưng lại cảm giác giống như một nhân vật trong phim hoạt hình - chú gấu Bắc Cực lúc nào cũng lo lắng chuyện ăn uống sinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/3102230/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.