Phó Uyên Di không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền nghiêng mặt lại nói: "Đây là Lâm Cung, là cộng tác của ta, chúng ta luôn ở cùng nhau. Không cần sợ, nàng sẽ không thương tổn ngươi."
Trên bàn làm việc trong phòng có một chiếc máy vi tính, âm thanh từ phần viền máy vi tính đang phát bản tin thời sự, tình huống giống hệt như lúc ở trong văn phòng của nàng.
Du Hân Niệm liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái rồi nói: "Ta biết, đã từng lôi kéo ta hai lần."
Lâm Cung vẫn liên tục nằm dựa trên đầu vai Phó Uyên Di, tựa như một đứa trẻ ỷ lại nằm dài trên người cha mẹ mình. Nàng mặc một thân váy dài, tay áo rất rộng, đai lưng màu tím, vạt áo trước nằm hướng về bên trái, rõ ràng chính là trang phục của người cổ đại. Du Hân Niệm dù sao vẫn cảm thấy hơi sợ nàng, chỉ cần bị nàng để ý liếc mắt nhìn một cái là toàn thân sẽ phát lạnh.
"Nàng là Bách Quỷ Chi Vương*, ngươi sợ nàng cũng là bình thường." Phó Uyên Di đưa tay tắt âm thanh, từ trong túi áo lấy ra một chiếc USB.
(*Bách Quỷ Chi Vương: Vua của muôn loài quỷ)
"Bách Quỷ Chi Vương?" Du Hân Niệm vô thức liếc mắt nhìn Lâm Cung một cái, rõ ràng chính là một đứa trẻ, tay nhỏ chân nhỏ, chiều cao cũng chỉ khoảng một mét rưỡi. Thế nhưng chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn một cái tim liền đập nhanh hơn, lộ ra dáng vẻ "uy nghiêm không giận, tươi cười không yêu". Du Hân Niệm nhớ tới Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/3102188/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.