🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ta có cách" là câu nói cửa miệng của Phó Uyên Di, Lâm Trạch Bạch biết Phó Uyên Di có nhiều biện pháp, tương đối tin cậy, nhưng làm cho nàng hao phí tâm tư vẫn là có chút đau lòng. Không tình không nguyện lái xe đến khách sạn M, dừng ở ngay cửa lớn.



Lúc này Du Hân Niệm thực sự ngủ rất trầm, Lâm Trạch Bạch nhìn lại, đúng thật là một khối thịt lớn đang nằm bẹp ở đó.



"Bảo bối, ngươi nói phải làm thế nào đây a?"



Phó Uyên Di nâng tay kéo lấy một sợi dây vô hình, Du Hân Niệm ý thức còn đang tiêu tán ra đến toàn bộ thái dương hệ bỗng nhiên té trở về địa cầu, kinh hô một tiếng bay lên.



"A?!" Du Hân Niệm trợn mắt nhìn thấy, chính mình lại đang lơ lửng giữa không trung, thân thể Vương Phương vẫn còn ở trong xe. Sợi xích trên cổ nàng nối liền với chiếc xe bên dưới, ánh sáng vàng kim rực rỡ của khách sạn M chói lóa khiến nàng không mở mắt ra được.



"Ngươi làm gì vậy?!" Ngọc Chi vội vàng bay đến bảo vệ Du Hân Niệm.



Du Hân Niệm trừng mắt nhìn: "Ta...... Ta vừa rồi làm sao vậy? Đang ngủ?".



Phó Uyên Di tay cầm sợi dây xích từ trong xe bước xuống, nhìn các nàng cười nói: "Các ngươi đi trước, dẫn đường."



"Có ý tứ gì?" Du Hân Niệm nghi hoặc.



Vẫn là Ngọc Chi dày dặn kinh nghiệm, thoáng chốc liền hiểu ra: "Ngươi chẳng lẽ muốn đuổi thi*?"



(*Đuổi thi: dẫn dắt, đưa tiễn xác chết)



Phó Uyên Di hờ hững cười, từ trong

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/3102182/chuong-32.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chuyện Ta Không Biết
Chương 32: Ánh mắt yêu thương trẻ em nhược trí
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.