Phó Uyên Di ngồi trên băng ghế dài bên cạnh Vương Phương, nghe đến chán ngấy mấy âm thanh nói hát thô kệch, lại đuổi hết mấy người đến bắt chuyện, Du Hân Niệm vẫn còn ở trong phòng chưa chịu ra.
Nàng lay động sợi dây xích vẫn luôn nắm trong tay, Du Hân Niệm lúc này mới chậm rãi theo hướng sợi xích bay trở về.
"Sao?" Thấy Du Hân Niệm mãi vẫn không nói chuyện, Phó Uyên Di hắng giọng một tiếng, "Nghe được gì không?".
Du Hân Niệm đứng ở trước mặt nàng, đầu cúi gục, thần sắc cô đơn, quả thực là dáng vẻ của một kẻ cô độc đáng thương không nhà để về.
Du Hân Niệm không nói lời nào, Phó Uyên Di cũng không hỏi nàng nữa, vỗ vỗ vai đẩy nàng về phía trước trở vào trong thân thể Vương Phương.
Tứ chi nhẹ tênh bỗng chốc trở nên nặng nề, Du Hân Niệm trở vào trong thân thể Vương Phương đầu tiên là kiềm chế không được mà nôn một trận. Phó Uyên Di vuốt lưng giúp nàng: "Ai nha nha, là ta sai rồi."
Du Hân Niệm lồng ngực không ngừng phập phồng, quay đầu lại nhìn nàng: "Ngươi...... sai cái gì?".
"Không nên nghĩ cách cho ngươi."
"......"
"Đi về nghỉ ngơi trước đi."
Du Hân Niệm nhìn thấy Lô Mạn cùng trợ lý leo lên xe, nhớ lại cuộc đối thoại giữa nàng ấy và Lưu Khả, cảm giác cực kỳ khó chịu.
"Phó tiểu thư, nhờ ngươi giúp ta một chuyện." Du Hân Niệm lôi kéo hai tay Phó Uyên Di, giọng nói khẩn thiết.
"Không được." Không đợi nàng nói xong lời thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/3102176/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.