Lái xe trên con đường duy nhất dẫn lên đỉnh núi Phúc Minh này Du Hân Niệm cũng vô cùng cẩn thận, nhớ lại lúc ở khách sạn gặp phải tên Chris kia tập kích, Du Hân Niệm trong lòng bất an, sờ soạng điện thoại di động muốn gọi cho Phó Uyên Di. Nắm điện thoại trong tay, nàng có chút do dự. Có nên gọi không? Mỗi lần có việc đều tìm Phó Uyên Di như vậy có thích hợp không? Tuy rằng vị thần côn này tựa hồ luôn luôn có cách giải quyết vấn đề, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì......
Du Hân Niệm trong lòng vẫn còn đang mâu thuẫn, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, nàng nhìn màn hình, Phó Uyên Di gọi đến.
"......"
Nàng tiếp điện thoại: "Alô."
"Còn chưa trở về?" Từ sau sự kiện đêm khuya ở hành lang lần trước, Phó Uyên Di thực cảm thấy sau khi đã giải thích xin lỗi thì chuyện gì cũng không còn, ung dung thoải mái mà tra hỏi, "Tan tầm đã lâu rồi, ngươi đi đâu vậy meo meo?".
Du Hân Niệm: "......Hiện tại không phải là lúc tỏ vẻ dễ thương đùa giỡn đâu."
"Ta biết rõ là ngươi lại có chuyện, theo dõi Trần Xu có phát hiện gì sao?"
"Phát hiện quá lớn luôn." Du Hân Niệm liếm liếm môi, "Ngọc Chi biến mất rồi, ta tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được nàng, lúc nãy ta thấy Trần Xu cầm một túi bùa treo ở trong xe, ta đang nghĩ Ngọc Chi có phải đã bị vật đó giam giữ bên trong rồi hay không."
"Thật vậy sao? Vừa lúc để cho ngươi thanh tĩnh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475188/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.