Người phụ nữ kia ôm một chậu bột ngô, hai gò má đỏ bừng, đôi môi đầy nứt nẻ, bà ta cũng không phát hiện Phó Uyên Di đã đi tới, đang ngẩn người nhìn xa xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Phó Uyên Di chỉ gọi rất khẽ vậy mà lại dọa bà ta nhảy dựng, thiếu chút nữa quẳng bay hết đống bột ngô ra ngoài. Quay đầu lại thì thấy là người bên ngoài thôn đến.
Phó Uyên Di hỏi: "Lúc nãy ngươi nói nàng đã trở lại, là nói ai a?".
Bà ta nhìn bốn phía xung quanh, thấy mọi người trong thôn đều đang đi đưa tang, mới dám nhìn Phó Uyên Di và nói:
"Nhất định là nàng...... Nàng đã trở lại...... Lúc trước ta có nói như thế nào cũng không ai chịu để ý đến ta, bây giờ thì hay rồi, nàng đã trở lại, trở lại đòi mạng! Các ngươi người ở xứ khác mau chóng rời khỏi nơi này đi! Không muốn chết thì mau đi đi!"
"Ta cũng muốn đi a." Phó Uyên Di nói, "Nếu không phải xe bị hỏng, chúng ta đã sớm đi rồi."
Du Hân Niệm nhớ tới Lưu Đình liền hướng mắt nhìn lại, thấy nàng vẫn đang sửa xe.
Phó Uyên Di ngồi vào bên cạnh người phụ nữ kia: "Rốt cuộc là ai đã trở lại? Mà còn trở lại đòi mạng? Ác quỷ sao?".
Người phụ nữ này bị hai chữ "Ác quỷ" làm cho sợ tới mức cả người phát lạnh, rụt đầu lại, dường như đang suy ngẫm cái gì đó, sau một lúc lâu suy ngẫm bỗng bắt đầu lắc đầu lia lịa.
Phó Uyên Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475155/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.