Phó Uyên Di ngủ hay tỉnh, cũng không giống người thường. Nàng khi nhắm mắt có thể là thanh tỉnh, khi mở mắt có thể là đang nằm mơ.
Thế giới của nàng ngoại trừ quỷ, thì chỉ có một mảnh hắc ám.
Nhưng nàng có thể cảm giác được thế giới vi mô mà người thường khó có thể cảm nhận được, chẳng hạn như nghe thấy nhiệt độ của ánh mặt trời, nghe được dòng không khí lưu động, cùng với âm thanh những bông tuyết đang tan.
Bông tuyết mềm mại chậm rãi từ trên trời rơi xuống, toàn bộ bầu trời sáng ngời trong trẻo, mặt trời tươi đẹp nhô lên cao, tuyết trắng xóa, trời trong tuyết trắng là cảnh sắc xinh đẹp vô cùng độc đáo mà hiếm thấy của dãy núi Ngũ Luân.
Lúc Phó Uyên Di tỉnh lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của quỷ, xung quanh thập phần im lặng.
Nàng nằm trên ghế sofa mềm mại, y phục trên người đã thay đổi, vết thương ở ngực cũng đã được xử lý rất cẩn thận.
Nàng đã không còn ở bên trong Vô Giải Chi Cảnh nữa, cảm giác quen thuộc này khiến cho nàng hiểu được, đây là phòng khách của Phó gia.
Toàn cảnh phòng khách Phó gia có một mặt cửa sổ lớn hình cung 270 độ bằng thủy tinh, có thể trông về dãy núi Ngũ Luân ở phía xa. Trần nhà cũng là thủy tinh trong suốt, một gốc cây to khỏe nằm ở vị trí hướng đông nam, tán cây rất cao vượt ra khỏi trần nhà, kéo dài hướng về phía bầu trời. Nắng đẹp cùng tuyết trắng dừng ở trên tán lá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475130/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.