Du Hân Niệm ngủ một giấc thật thoải mái, mặc dù là ngủ ở ghế sofa nhưng lại vô cùng sảng khoái, ngủ thẳng giấc đến trưa ngày hôm sau mới bị cảm giác đói bụng đã lâu không nhận thức được thúc giục tỉnh. Toàn bộ mỏi mệt đều đã bị quét sạch, trong trí nhớ của nàng sau khi trở lại nhân gian hình như chưa từng có cảm giác thư giãn như vậy.
Nàng cùng Phó Uyên Di đồng thời tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn nhau mỉm cười hay e thẹn, đã thấy Ngọc Chi cùng Lâm Cung bay lơ lửng trên đầu các nàng rõ ràng đang nhìn các nàng.
Du Hân Niệm: "......"
Phó Uyên Di: "Các ngươi có sở thích vây xem người khác ngủ sao?".
Ngọc Chi nói: "Hình như có."
Du Hân Niệm và Phó Uyên Di im lặng không nói được lời nào.
Du Hân Niệm hiểu được, nhóm người này đều có một tật xấu, người khác chụp mũ cho các nàng cái gì thì các nàng liền nhận lấy cái đó, dĩ nhiên, hết sức thẳng thắn vô tư, làm cho người chụp mũ ngược lại không nói được gì để chống đỡ. Ngọc Chi như thế, Phó Uyên Di lại càng như thế.
Phó Uyên Di vung tay xua các nàng đi, Du Hân Niệm trở vào trong thân thể Vương Phương đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, đoàn người đi xuống nhà hàng ăn điểm tâm.
Dọc theo đường đi Lâm Cung ghé vào vai Phó Uyên Di than thở không ngừng: "Năm đó khi chúng ta cùng nhau rời khỏi Phó gia đã nói như thế nào? Chỉ cần kiếp này vô tận, ngươi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475118/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.