Bôn ba trên trời dưới đất, lặn ngụp trong bùn.
Đã từng chảy mồ hôi, chảy máu, cũng từng chảy nước mắt.
Du Hân Niệm đã từng hết sức khao khát tìm ra được chân tướng, cũng từng trăm phương nghìn kế mà đi vạch trần chân tướng, nhưng chân tướng nàng muốn vẫn luôn nằm ẩn trong mây mù, không thấy được rõ ràng.
Nắm chặt năm ngón tay, cái gì cũng không nắm bắt được.
Nhẹ nhàng khuấy đảo, lại trong veo thấy tận đáy.
"Bắt cóc ta, bằng không bây giờ ta sẽ giết ngươi."
Những lời này của Du Nhâm Tuyết đúng là nói với ác quỷ ở sau lưng nàng, cũng chỉ có ác quỷ mới có thể nghe thấy.
Ở trong mắt Mân Tiểu Diệp, tên ác quỷ anh tuấn kia biểu lộ ra không phải là vẻ mặt tự tin, mà là sự khó hiểu và sợ hãi cực độ.
Ác quỷ một tay kẹp cổ Du Nhâm Tuyết, kéo nàng đến mép lan can tầng thượng, hướng về phía Mân Tiểu Diệp nói:
"Ta...... Khuyên các ngươi đừng nhúc nhích, bằng không ta ném nàng xuống dưới."
Lúc đó bị uy hiếp không phải là Du Nhâm Tuyết, mà là ác quỷ. Ai cũng không có khả năng nghĩ đến chuyện này.
Ngoại trừ một người.
Mân Tiểu Diệp rõ ràng thấy được âm mưu của Du Nhâm Tuyết, nàng trốn ở phía sau Nghiêm đội trưởng vẫn liên tục dùng đến ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng người phiên dịch có thể nhìn hiểu được những động tác lộn xộn này của nàng thì lại thấy tình cảnh quá đáng sợ, sớm đã quay đầu chạy trốn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475062/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.