Du Nhiên Đông biến mất.
Có người nói hắn ở nước ngoài ăn chơi say xỉn đi bơi bị chết đuối, có người nói hắn hít quá liều thuốc mà chết, cũng có người nói hắn làm mất hết thể diện Du gia, không có mặt mũi nào xuất hiện trước hội đồng quản trị, tự mình biến mất.
Lô Mạn lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Xuất ngoại rồi bị chết đuối? Vậy cũng phải có giấy tờ thị thực ghi lại.
Hít thuốc quá liều mà chết? Vậy cũng phải thấy thi thể.
Tự mình biến mất? Du Nhiên Đông tính tình như thế nào Lô Mạn sao lại không biết. Nếu hắn thật sự là người da mặt mỏng như vậy, phỏng chừng mười năm trước đã không thấy bóng dáng rồi, còn có thể chờ tới bây giờ mới biến mất sao?
Du Nhiên Đông tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, Du gia trả lời với bên ngoài là hắn mang theo hành lý một mình lái xe rời nhà, không nói là đi đâu, nhưng là chính hắn muốn đi, cho nên cũng không báo cảnh sát.
Không báo cảnh sát.
Xe của Lô Mạn dừng ở cách biệt thự Du gia không xa, nàng nhìn ngôi biệt thự im ắng này, chung quy vẫn cảm thấy trong sự quen thuộc của nó lộ ra vẻ xa lạ khó hiểu.
Nó tựa hồ nói ra suy nghĩ của chính mình.
Nếu ngôi biệt thự của Du gia có thể mở miệng nói chuyện được, nó sẽ nói cái gì?
Nó trơ mắt nhìn thấy bao nhiêu chân tướng. Đáng tiếc nó vĩnh viễn cũng sẽ không tiết lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475041/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.