Lâm Trạch Bạch kéo phần mũ của Thiên Phù Chiến Y đội lên trên đầu, không phí lời cùng Phó Uyên Di nữa, im lặng biến mất bóng dáng.
Hồn phách của Liễu Khôn Nghi bay trở về bên trong thân thể, một cỗ hồn khí xa lạ còn lưu lại ở trong thân thể nàng, nhất thời cảm thấy một trận đau đầu ghê tởm.
"Lâm Trạch Bạch......" Nàng bình thản nâng tay lên, trong mắt hàm chứa tức giận, cự đao đã giơ lên đến đỉnh đầu, hung hăng nện xuống một phát, làm mặt đất dưới chân nứt vỡ thành một cái hố sâu thật lớn, "Nàng trốn đi đâu rồi?".
Liễu Khôn Nghi lúc nào cũng một thân áo trắng, có tính khiết phích nghiêm trọng, đồ vật cá nhân cho dù bị người ta sờ qua một cái nàng đều phải đem đi khử trùng, huống chi là thân thể bị người khác chiếm dụng.
Sự phẫn nộ cực đại kích động tới hắc long chọc thủng vỏ bọc mà bay ra, dẫn tới sấm chớp dữ dội.
"Khôn Nghi...... Ngươi bình tĩnh một chút......" Tiếng sấm liên tục kia chấn động tới mức màng nhĩ của Phó Uyên Di phát đau, lồng ngực đau nhức, cảm giác toàn bộ lông tóc đều dựng đứng, sợ rằng Lâm Trạch Bạch còn chưa có bị đánh chết thì bản thân mình đã bị sét đánh nứt ra rồi.
Ngọc Chi nhẹ nhàng lơ lửng giữa một mảnh lớn sấm chớp, áo choàng cũ nát phía sau lưng bị cuồng phong thổi tung vang lên âm thanh phần phật, cổ áo cũng bị kéo giật liên tục sang hai bên.
"Đó chính là Triển Phong Đường?" Thanh họa kích trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475036/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.