Du Nhâm Tuyết cũng nhắc tới "Phù cưu tai ương", ngay cả nàng ta cũng biết chuyện này?
Ta là "Phù cưu tai ương" của Phó tiểu thư?
Du Hân Niệm hoàn toàn mờ mịt rối bời.
"Phù cưu tai ương là cái gì?" Du Hân Niệm nhất định phải biết, "Rốt cuộc là có ý gì!".
Du Nhâm Tuyết nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thương hại: "Ngươi thật sự là một kẻ đáng thương chỉ biết chờ chết, đến tận bây giờ mà cái gì cũng không biết."
Du Nhâm Tuyết chưa từng tỉ mỉ nhớ lại một ít chuyện cũ, đây là lần đầu tiên nàng nhớ lại.
Cái tên "Du Nhâm Tuyết" này, nàng cho tới bây giờ cũng không hề thích.
Năm đó khi mẹ của Lâm Trạch Bạch tinh lọc oán khi trên người Phương Trúc Ác Anh, khuyên nó đi đầu thai, nó đã từng thận trọng suy nghĩ, đây đích thật là một con đường tốt để đi. Quang Chúc Tinh của tiểu nữ nhi Phó gia đã bị nó đoạt đi, Phó gia tất nhiên muốn truy tìm nó, chỉ có tiến vào luân hồi mới có thể lẩn tránh được Phó gia, để cho bọn họ vĩnh viễn cũng tìm không được khối Quang Chúc Tinh này.
Thế nhưng, cứ tùy tiện mà đầu thai sao?
Phương Trúc Ác Anh không thể tùy tiện tìm một phàm thai mà gửi gắm mình. Sâu thẳm bên trong hồn cốt của nó vẫn còn giữ nỗi thống hận sâu nhất đối với Phó gia, nó nhất định phải mang theo sự oán hận này đi đến kiếp sau. Bất luận là qua bao lâu, đều phải trả thù Phó gia!
Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475030/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.