Sương trắng chẳng biết từ đâu ra quấn quanh bên chân Du Hân Niệm, nói thật, nàng thậm chí còn không biết chính mình hiện tại đang ở đâu.
Con đường thênh thang rộng lớn ở dưới chân thông một mạch hướng về phương xa vô tận, phía dưới con đường lớn là vực thẳm mơ hồ, sâu bên dưới vực thẳm là một mảnh hỗn độn, người nhìn thấy đều phải kinh hồn táng đảm, giống như giây phút tiếp theo sẽ có một con thú khổng lồ từ đó lao ra.
Xa xa là một tòa cao ốc sừng sững ngạo nghễ, từng tầng mây giăng phản chiếu vào vách tường bằng thủy tinh của tòa cao ốc, cả một tòa cao ốc giống như một màn ảnh thật lớn, phản ánh bầu trời âm trầm.
Du Hân Niệm đột nhiên đau đầu, nàng không nhớ rõ cho lắm bản thân mình vì sao lại ở nơi này, nàng không nhớ rõ lộ trình trong kế hoạch của nàng lại có một nơi như vậy, rồi làm thế nào mà nàng lại đi tới nơi này.
Hơn nữa ở thành phố G cũng không có một nơi như thế này...... Nàng đây là đang nằm mơ?
Du Hân Niệm nâng tay muốn véo mặt mình một chút, thử xem có đau hay không.
Nàng luôn tự mãn là có đầu óc sáng suốt, cho dù đang nằm mơ cũng có thể nhấc lên một chút suy nghĩ để nhận định, tự nhắc nhở mình đây là giấc mộng, không cần khẩn trương. Nàng véo mặt một cái, có hơi đau. Nhưng cảm giác đau này cũng không giúp nàng tỉnh lại.
Kỳ quái.
Du Hân Niệm rất rõ ràng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475024/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.