Lê Phong không biết phải làm sao bây giờ, nam nhân đang say rượu hình như không có ý định thanh tỉnh, gắt gao ôm nàng,làm như nàng là cái tài phú có một không hai trên đời.
Mà trên thực tế, cho dù hắn không ôm, nàng cũng tuyệt đối không thể một người mà ôm hắn về nhà đi….
Thở dài, nhìn trời đang ngày càng tối, Lê Phong cảm thấy có chút lạnh, thậm chí cảm thấy khủng hoảng vì không xác định được trong núi có thú dữ hay không, theo bản năng chui sâu vào trong lòng nam nhân, thực rắn chắc, lại có chút mềm mại, thực ấm áp, thực thoải mái.
Lê Thư xác nhận ít nhất hơn mười lần rằng chính mình không có nằm mơ, liền kích động muốn buông tay ra. Nhưng mà, nhưng mà, tiểu thư nhà hắn sẽ lạnh chứ…. Nghĩ như vậy, Lê Thư cảm thấy, mình không nên buông ra. Uy uy, mặt trời lớn như vậy, làm sao sẽ lạnh được…. Đứa nhỏ tự lừa mình dối người mà…. Nhưng thực hiển nhiên Lê Thư không có thời gian để tự rối rắm với vấn đề này.
Cô gái trong lòng tựa vào ngực hắn, thắt lưng mảnh khảnh bị hắn ôm chặt, ánh mặt trời chiếu lên lông mi thật dài, giống như hai cây quạt nhỏ tinh xảo. Hắn có khuôn mặt xui xẻo chiếc mũi xấu xí, nhưng mà trên mặt nàng lại không có sự chán ghét, khóe miệng cong lên, đôi môi trơn bóng, làm cho ý thức của hắn trong một lát có chút mờ mịt, ngốc nghếch thất thần, hắn áp môi mình lên, hắn nhớ rõ, có một nam nhân kỳ quái từng nói với hắn, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/172769/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.