Đau….
Đau quá….
Trong lòng đau đớn làm cho Lê Thư hoàn toàn xem nhẹ đau đớn trên cơ thể….
Nói không rõ chính mình đang ở thống khổ cái gì,không phải thực bình thường sao?
Đang xa cầu cái gì?Đang xa cầu cái gì đâu?
Lúc Lê Thư tỉnh lại,mắt nhìn thấy đầu tiên là người đã thức trắng đêm chiếu cố hắn vừa mới nằm ngủ quên ở đầu giường-Lê Phong,cho nên cái ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu khi hắn nhìn thấy cảnh này là,chính mình không phải đang nằm mơ thì chính là đã muốn chết rồi.Nhưng là,khi đứng dậy,vết thương trên người kích thích khiến hắn phải kêu lên đau đớn.Hắn nhìn miệng vết thương trên người được quấn chắc bằng băng vải,lại đưa mắt nhìn cô gái đang nằm bên giường,bỗng nhiên cảm thấy bây giờ cái gì cũng không trọng yếu.
Liền ngay cả miệng vết thương đang đau đớn làm cho hắn nhịn không được tưởng muốn rơi lệ đều tại trong nháy mắt bị tràn đầy ấm áp thay thế.Hắn thậm chí cái gì cũng không muốn hỏi,bởi vì lí do tại sao cũng không trọng yếu….Thầm nghĩ xin lỗi,hắn hiểu lầm tiểu thư như vậy,ngươi xem,tiểu thư vẫn là thực hiện lời hứa,nàng dẫn hắn đi cùng sống với nàng,thậm chí sau khi tìm niềm vui,nàng vẫn đối với hắn tốt như vậy!Tốt đến hắn không dám tưởng tượng!
Hắn cố gắng nhẫn nhịn cả người đang đau đớn,thầm nghĩ tiểu thư nhất định không muốn lưu người phế vật.Vì thế khinh thủ khinh cước(nhẹ chân nhẹ tay) bước xuống giường,sau đó cẩn thận đem Lê Phong ôm lên giường,hắn vốn trời sinh khí lực(sức lực) lớn,cộng thêm việc Lê Phong vốn có dáng người nhỏ nhắn,ôm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/172765/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.