Chương trước
Chương sau
“Ôn Thư bị thương? Rất nặng sao?” Nữ tử cau mày, cưỡng chết cơn tức với nữ nhân này, “Khách sạn nào?”
“Không có việc gì, nha đầu kia còn sống, còn làm cái việc bưng trà rót nước sống chết không để cho người khác nhúng tay đó!” Nữ nhân nhìn Tiểu Trụy Nhi cũng không quay đầu lại, nói một cách không quan tâm rồi phất tay, “Khách sạn bình dân Đồng Phúc.”
“Bị thương lại rót nước cho người khác?” Nữ tử mím môi một cái, rõ ràng có chút nóng nảy, nhưng cũng không quên xoay người về nhà mình trước, sắp xếp tướng công nhà mình, thông báo việc làm, mới vội vã đi về phía khách sạn bình dân.
Mạnh Triêu Thần đứng sau nữ tử bĩu môi, “Ai nha nha cũng không phải người thân thiết đến như vậy, nha đầu kia không biết sao lại có lòng tốt đến vậy chứ!”
Nhìn tấm biển cao ghi “Khách sạn Đồng Phúc” một chút, nữ tử cũng không kéo dài thời gian, vội vã hỏi chưởng quỹ nơi gian phòng hai người ở, liền lên lầu.
Rõ ràng không có chtus do dự, bây giờ đứng trước cửa phòng nữ tử lại chần chờ, thậm chí có chút hối hận sao mình lại lỗ mãng mà chạy đến như vậy.
Tuy không có ấn tượng tốt gì với hai người đó, nàng lại không thể không thừa nhận, dù sao cũng là người có quen biết. Thật lâu không có tin tức của hai người này, có thì lại là tin Ôn Thu thương nặng, nàng xác thực không nhịn được cảm thấy lo lắng, lại suy nghĩ lung tung có phải Tả tướng đã tìm được hai người này rồi hay không, lại dùng vũ lc ép buộc.
Nghĩ như vậy, liền vội vã chạy đến, cũng không suy nghĩ nhiều, lúc đến đây mói thật sự tỉnh táo lại, mới ý thức được quan hệ của nàng với bạn họ vô cùng xấu hổ.
Chết tiệt, lúc nào nàng mới thành thục hơn một chút cơ chứ!
Bất đắc dĩ thở dài, ở trong lòng giận Thư Nhi của nàng cũng không ngăn cản nàng, nữ tử xoa xoa tóc, xoay người muốn xuống lầu, lại không ngờ, cửa đằng sau, lại có thể “Chi nha” một tiếng liền mở!
Nữ cả cả kinh, sau đó cúi đầu, chết tiệt! Ông trời người là một tên xấu xa, sao tự nhiên lại đến nàng phải đối mặt với nàng chứ?
Thở dài liên tục, nữ tử quay đầu, “Ôn Thu, đã lâu không gặp.”
Nữ nhân đang bưng chậu nước thấy nàng, ngạc nhiên, ngẩn ra, sau đó hồi phục tinh thần lại, vội vàng đóng mạnh cửa, nhỏ giọng nói với nàng: “Ngươi đến làm gì?”
Nữ tử lúng túng cài tóc, “CŨng không có gì, chỉ là, chỉ là lo lắng -- ta nghe nói, người bị thương nặng lại còn đi lấy nước làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi”, nữ tử mặt lạnh, “Ở đây không có gì đáng giá để tiểu thư nhìn, mời tiểu thư trở về đi.” Dứt lời, môi mím thật chặt.
“Được...” Lê Phong gật đầu đồng ý.
Nàng chỉ biết sẽ như vậy. Chỉ là, dù biết đây là cách ứng xử phải làm, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi có chút khó chịu.
Quên đi, vẫy vẫy đầu, xem tạm thời hai người kia không có gì đáng ngại, nàng cũng không thể bảo vệ được hai người họ ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà, ngươi biết, trên cái thế giố này, còn có một câu, là “Không xảo không phải thư”
Dù sao, hẳn là Ôn Đường tuyệt không phải cố ý đi ra khỏi phòng vào lúc này.
Nhìn nam tử kéo cửa ra, Lê Phong hậm hực mà quay đầu, “Ta chỉ... đi ngang qua...”
Nam tử nhìn chăm chú vào nữ tử, cho đến khi nữ tử hơi có chút tay chân luống cuống, mới giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Lê tiểu thư, không vào ngồi một chút sao?”
Ta muốn nhìn ngươi một chút.
“Ta còn phải... Ừm, được rồi.”
***
Thở dài, Lê Phong nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ly trà.
Nàng đã đổ vào trong bụng năm ly trà rồi, thật có chút không chịu được, nhưng mà đến khi chén thứ năm thấy đáy, lại rót cho mình một chén nữa.
Cũng là chuyện không có cách nào khác, Ôn Đường đứng ở một bên vẫn mím môi, cũng không muốn nói, nữ tử tìm nhiều chuyện làm, chỉ phải giả vờ liên tục thưởng thức trà.
Mà Ôn Thu thì mang theo cánh tay bị thương và cái chân bị thương vội vàng trước sau chăm sóc thiều gia nhà mình, sống chết không muốn để Lê Phong nhúng tay. Cũng may vết thương của nàng mặc dù sâu nhưng cũng không chạm thương đến gân xương, quả nhiên câu nói bị trọng thương của Mạnh Triêu Thân kia đều là nói quá.
Ôn Thu mang theo vết thương tận tâm tận lực chăm sóc Ôn Đường, mà Ôn công tưt này lại làm như không thấy, mặc cho người bệnh đổ mồ hôi.
Cuối cùng nữ tử cũng không chịu được, nhìn nữ nhân đang ra sức lau chùi bình hoa. “Ta nói, Ôn THU, để ta làm đi.”
“Không cần đại giá của tiểu thư.” Làm như cung kính, thật ra đầy ý xa lánh.
Biết bản thân quan hệ xấu hổ, nữ tử cũng không tiện cưỡng cầu.
Lại cúi đầu thở dài, chén thứ sáu khó khăn lắm cũng thấy đáy, từ lúc nàng đến Ôn Thu cũng không bước ra khỏi cửa phòng một bước, không khí trong phòng quả thật có chút quỷ dị.
Lê Phong nhớ đến tướng công ôn hòa dễ thân và cảm giác tự do không trói buộc khi bên cạnh hắn, xoa xoa mũi, cuối cùng cũng cố gắng khơi mào trọng tâm câu truyện lần hai, “Ta tướng vẫn một mực tìm các ngươi?”
“Ừm.”
“Ôn Thư đã từng chống lại sao?”
“Vết thương không ít.”
“Nếu tả tướng lại đuổi theo... Thì làm sao?”
“Không biết --- có thể Ôn Thu sẽ chết chăng.” Hời hợt.
Bỗng nhiên Lê Phong không khống chế được tràn ngập chán ghét đối với nam tử tựa như trích tiên kia.
Thở mạnh hai cái, Lê Phong đang muốn mở miệng, lại lại ý thức đến Ôn Thu ở bên cạnh, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Thật sự nàng rất muốn hỏi một chút, đến tột cùng là trong lòng nam tử này nghĩ như thế nào.
Hắn không thương Ôn Thu không sai, nhưng mà, hắn lại có thể, nói một câu hời hợt “Có thể sẽ chết chăng.” như vậy.
Nói cái người liều tính mạng dẫn hắn tránh né đuổi bắt, vì hắn bị khổ thương không ít, mang theo vết thương vì hắn chạy trước chạy sau không oán không hối một câu “Có thể sẽ chết chăng.”
Không mang theo nửa phần cảm tình.
Tay cầm ly trà thả lỏng lại nắm chặt, Lê Phong bỏ cốc lên bàn, quyết đoán đứng dậy, tạm biệt, “Ôn công tử, lamg phiền, sau này còn gặp lại.”
“Không, không ngồi thêm một chút sao?” Nam tử có chút hoảng hốt, đầy chờ đợi nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nhất thời Lê Phong thấy, bản thân không chịu nổi.
Không chịu nổi Ôn Thu liều tính mạng, liều một viên thật tâm cũng không đổi được ánh mắt của hắn.
“Thứ tội.” Nữ tử do dự một chút, vẫn mở miệng, “Phu quân của tại hạ gần đây có thai, một lúc không thể rời xa tại hạ, thứ tội.” Dứt lời, cũng không để ý mặt đối phương trong nháy mắt trắng bệch, xoay người rời đi.
Người khác làm sao đều không liên quan đến nàng, nàng chăm sóc tốt Thư Nhi của nàng là được rồi. Đè xuống cảm giác tội ác trong lòng, nử tử thở nhẹ vài cái. Từ lâu đã nhấn mạnh, nàng chỉ muốn có tướng công nhà nàng thôi, nam tử này, tại sao nam tử này còn không hiểu chứ?
******
Đẩy cửa phong mình ra, không ngoài dự liệu thấy nam nhân đang căng thẳng nhìn chằm chằm cửa, khi thấy nàng thì vui mừng, nhưng lúc chạm vào ánh mắt của nàng thì cuống quít né tránh.
Đột nhiên nữ tử cảm thấy ca người thoải mái, liền nhào vào trên người nam nhân, chăm chú nắm eo đối phương, úp mặt lên lưng đối phương cố gắng ma sát.
Namn nhân ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng.
“Chỉ có chàng là tốt nhất.” Nữ tử đổi vị trí, đầu tựa chui vào trong lòng Lê Thư, “Bên người nam nhân khác đều thấy khó chịu mà!”
“Ừ.” Cơ bắp buộc chặt của nam nhân sau khi nghe lời này rõ ràng thả lỏng xuống.
“Đáng ghét... Giấc ngủ không đủ, người ta muốn ngủ tiếp một chút.”
“Ừ, ngủ đi.” Nam nhân nói theo, giọng nói ôn nhuận như gió mát, tay vỗ nhẹ lưng nữ tử, “Nằm cho tốt, ngủ nhiều một chút.”
“Ừ...” Nữ tử cọ cọ thân thể nam nhân, theo thói quen muốn gối lên đùi đối phương, lại nghĩ như vậy không tốt liền đổi cái đệm, ngượi lại đè nam nhân nằm xuống, các định cái đệm bên dưới đủ sạch sẽ, liền kéo cánh tay đối phương gôi đầu lên.
Nam nhân nằm nghiêng, ôm nữ tử vào trong ngực mình.
******
Lúc nam nhân mở mắt, đúng lag lại càng hoảng sợ. Bản thân chẳng biết ngủ lúc nào là việc nhỏ, việc lớn là...
Lê Thư qua quýt đúng lên, chẳng biết làm sao để hình dung sự hoảng loạn của mình, Phong Nhi, Phong Nhi của hắn đâu?
Có tiếng chẻ củi từ ngoài sân truyền đến, lòng nam nhân hơi buông lỏng, kêu lên: “Phong Nhi.” Giọng nói hơi run run.
“Ừ? Làm sao?” Tiếng chẻ củi ngoài cửa lập tức dừng lại, nữ tử gần như lập tức mở cửa, “Rất đau hả?”
“Không phải...” Nam nhân lắc đầu, vẫn là không nhịn được sự sủng ái của bản thân với thê chủ nhà mình, “Phong Nhi, đừng chẻ, chờ ta tốt hơn sẽ làm.”
“Không có việc gì, cứ để chàng làm ta rất áy náy.” Nữ tử vỗ tay một cái, “Bình thường ta cũng không làm nhiều.”
“Nhưng mà...”
“Đã nói không sao mà!” Nữ tử nhướn mi, “Đó là lí do vì sao mà đừng quá nuông chiều ta, ta cũng không có cần chiều chuộng như vậy mà!”
“Ừ...” Nam nhân xoa nắn ngón tay của mình, cúi đầu.
Nữ tử nhíu mày, đi đến bên giường, kéo tướng công nhà mình, “Làm sao? Không vui? Ta không mệt.”
“Không mệt, nhưng sẽ khó chịu. Phong Nhi làm việc nặng, trong lòng sẽ khó chịu, Phong Nhi nên là một vị tiểu thư, làm sao có thể làm mấy chuyện này?”
Nữ tử nhìn nam nhân, nháy mắt mấy cái, sau đó bật cười, “Chàng còn là tướng công của tiểu thư cơ! Làm sao có thể làm mấy chuyện này hả?”
Nam nhân bĩu bĩu môi, không nói lời nào.
Nữ tử cong mắt: “Biết Thư Nhi nhà ta đau ta, chẳng qua chẻ củi sẽ trợ giúp rèn luyện thân thể, chàng không thể cướp đoạt quyền lợi rèn luyện thân thể của ta!” Nói đến cuối chuyển từ trêu đùa thành “từ ngữ chính đáng“.
Nam nhân bất đắc dĩ nhếch môi, nữ tử không cần cố gắng lâu, liền không nhịn được mặt giãn ra.
Che một chút không đứng đắn, Lê Phong nghiêm túc, “Nói thật đi, Thư Nhi, chàng có đặc biệt muốn ăn gì để bổ dưỡng và các thứ khác. Này lại là lần đầu tiên, lúc ngủ, ta đều rời khỏi chàng mà chàng còn không ó tỉnh, rất mệt đúng không?”
“Không có.” Nam nhân lắc đầu, “Đều là như vậy, lúc “mở miệng” thì thoát lực, sức lực và vân vân đều không lớn bằng lúc trước, chờ khép lại thì sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.
“Ừ... Không làm cơ thể bị thương chứ?”
“Không có việc gì, không bị thương.”
“Phù, vậy là tốt rồi.” Nử tử dùng tay chọc bụng nam nhân, “Rất đau thì nói cho ta biết, ngoan.”
Dứt lời đứng dậy. xoa xoa tóc trên đầu nam nhân, liền lại muốn đi ra ngoài.
Thực sự trong lòng nam nhân nhiều lần nói với bản thân không nên tùy hứng, cũng không biết vì sao, vẫn không nhịn được, nắm lấy tay nữ tử, mím chặt môi, gọi một tiếng “Phong Nhi”, liền cũng không biết nói gì nữa.
Lê Phong khiêu mi, ngồi trở lại bên giường, “Làm sao, muốn ta ở cùng với chàng?”
Nam nhân xoa nắn tay của nữ tử, gật đầu.
Nử tử xì một tiếng, buồn cười nắm cổ nam nhân, “Nói sớm đi chứ! Này thì có cái gì?” Sau đó đem trọng tâm cơ thể đặt lên người nam nhân, tay đùa vành tai hơi mỏng của đối phương, “Lời của chàng, cùng chàng cả đời không biết là vui vẻ biết bao, tại sao có việc này mà cũng do dự nữa!”
“Ừ.” Nam nhân kéo tay nữ tử, mười ngón tay nắm chặt.
....
Sáng sớm hôm sau.
Lê Phong thực sự thấy, mỗi lần bản thân mở cửa đều rất kích thích, hiện tại cũng vậy.
Nữ tử bình tĩnh khiêu mi, “Trần tiểu thư, không biết ngươi đến, vì chuyện gì?”
Nữ tử ngoài cửa gượng gạo quay đầu, “Hừ, ta đến chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta không dự định nhân lúc nam nhân kia thoát mag đến tìm ngươi gây sự.”
“Ồ?” Lê Phong nháy mắt mấy cái, “Nga, tốt.”
“Còn có, chuyện ngày đó, tha lỗi!” Không được tự nhiên nói ra câu đó, nữ tử thuận tiện nói một câu “Cáo từ”, cũng không chờ nữ tử hồi phục, liền xoay người rời đi.
Nữ tử khiêu mi, không nghĩ, vị này nhưng lại đến nói lời xin lỗi!
Tiểu thư từ nhỏ bị cưng chiều lớn lên tuyệt đối không có chuyện tỉnh ngộ mà bản thân chạy đến xin lỗi, cũng không biêt hai người kia có quan hệ gì đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.