Lê Phong chạy thật nhanh xuống lầu, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn kéo nam nhân này trờ về dạy dỗ một trận. “Phong Nhi...” Nam nhân nhìn thấy nàng, nhất thời thở phào một hơi. Không chỉ là hắn, Hàn Triều đứng bên cạnh cũng như vậy. “Phong Nhi, ngươi đừng giận... Ta đều nghe ngươi, cái gì cũng nghe ngươi, ngươi...” Nam nhân sợ hãi nhìn nàng. Lê Phong tự nói với mình phải tỉnh táo, nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể làm gì với nam nhân này ngay trên phố, thở chậm lại, cố gắng khiến bản thân nhìn như đang cười, “A! Không tồi, không có cưỡi ngựa cơ!” Đi lên lôi tay của nam nhân, “Chúng ta, trở về!” Nghiến răng nghiến lợi. Nam nhân run rẩy một chút, để mặc cho nữ tử kéo tay mình, vốn tưởng rằng sẽ bị kéo tác động đến vết thương trên người, cũng bởi mà đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đau, lại không ngờ tốc độ của đối phương trái ngược hoàn toàn với cơn giận đang biểu hiện. Rõ ràng đang nổi giận đùng đùng, nhưng lại không đi nhanh về phía trước theo tình hình đang diễn ra, trái lại lại bước đi thong thả như giải sầu, có một chút gì đó kỳ lạ, lại làm trong lòng Lê Thư ấm áp. Chỉ biết, chỉ biết, Phong Nhi, vẫn còn đau lòng hắn. Khóe môi không nhịn được hiện lên một chút ý cười, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, hắn liền bắt đầu tính toán làm sao có thể làm cho nàng bớt tức giận một chút, “Ta chỉ là... Sợ ngươi gặp chuyện không hay, quá lo lắng,...” Đúng là hắn nên nhận sai trước, “Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/1634088/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.