Đêm đen, bồ câu nhỏ trắng như tuyết ở chỗ công tử hát rong mấy ngày trước đến lại phịch cánh bay ra ngoài.
“Ừm? Bồ câu này là chuyện gì vậy?” Một người gia đinh đi tuần tra nhìn sang, “Không chặn lại sao?”
“Không nhìn rõ sao!” Người cao hơn có chút mệt mỏi ngáp một cái, “Từ chỗ người hát rong bay ra ngoài! Công tử đã nói từ sớm là đừng để ý đến người nam nhân kia, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm!”
“Nhưng mà...” Người thấp hơn vẫn cảm thấy kỳ lạ, “Hơn nửa đêm thả bồ câu để làm gì chứ?”
“Trời ạ, quan tâm nhiều như vậy làm gì. Chắc là hoa nhỏ yêu kiều nhớ nhà thôi, ha ha!”
“Yêu kiều? Chưa nhìn thấy hắn đi ra bao giờ, ngươi gặp rồi sao?”
“Tất nhiên, hắn vừa đến ta đã nhìn thấy! Chu choa, dáng vẻ mềm mại! Ngươi không nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn! Loại hàng hóa như này chỉ có bậc trên mới được hưởng thôi!”
“Ngươi nhỏ giọng chút, muốn cho hắn nghe thấy rồi đến chỗ công tử tố cáo thì...”
... ...... .......
Hai người đàm luận cực vui mừng không có chú ý đến một bóng đen hiện lên, động tác nhanh nhẹn, ôm một người, nhảy vài cái liền ra khỏi phủ.
Bồ câu một lát đã bay đến phủ Tướng quân, bóng đen vội vàng xem xét xung quanh rồi tìm được một nhà trọ bình dân.
Người hầu đi theo bên người của Ôn Đường đã bị nàng hạ thuốc mê, một chốc sẽ không tỉnh lại. Bóng đen chính là Ôn Thu đang suy tính trong lòng. Sáng sớm ngày mai, khi cửa thành mở, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/1634085/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.