Ngồi trên ghế dựa lớn ở phòng khách Minh Nguyệt lâu, Lăng Vũ Dương ánh mắt tức giận chưa tan nhìn kĩ không chớp cái bóng dáng cách đó không xa kia, trong lòng lại một lần nữa nghi ngờ bản thân mình ở lại Lăng gia trang trong khoảng thời gian này, có phải đã không tự chủ mà để lộ ra cảm xúc quá nhiều.
Hắn ngồi trên ghế cố ý thử nhích nhích một chút --
Quả nhiên, cái dáng nhỏ bé tự nhiên cứng đờ ra, tiếp theo lập tức có ý đồ muốn lủi mất.....
"Hi Nhi", Lăng Vũ Dương hơi mỉm cười gọi lại. Hừ! Nàng càng tránh, ta càng không cho nàng trốn!
"Nhị thiếu gia, có gì sai bảo ạ?", dáng người nhỏ bé sợ hãi xoay người, thật cẩn thận cất tiếng hỏi.
"Lại đây", giọng nói Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng có chút ra lệnh ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.
Mộc Hi Nhi mang một tâm trạng sợ hãi đi đến chậm như "rùa", không biết hành vi này làm cho Lăng Vũ Dương càng tăng thêm tức giận mắt nheo lại.
Bàn tay to duỗi ra, Lăng Vũ Dương đem cái thân người nhỏ bé kéo lại gần cho đỡ mất thời gian, y như bắt con gà con béo lại gần, trong lúc đó cũng đem nàng gắp lên đùi to khỏe của mình, cặp mắt nhìn nàng chăm chú để lộ ra cảm xúc chân thật.
"Nàng thực thông minh, biết nên tránh tức giận của ta. Chỉ là, nàng làm thế nào thấy được là ta đang tức giận?", Lăng Vũ Dương tiếng nói sắc như dao, hơi thở không hề có cảm giác thân mật chút nào.
Rõ ràng như vậy, sao lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung-no-tam/183215/chuong-3-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.