Kinh thành, mấy tháng sau.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Mộc Hi Nhi ngồi ở bàn tròn, cố gắng may quần lót trong tay, vẻ mặt sung sướng hơi có vẻ mệt mỏi, mà bên ngoài xa xa kín đáo truyền đến tiếng gõ mõ gảy luân phiên.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người đẩy mở ra, Lăng Vũ Dương bước vào trong phòng, trên mặt hiện lên nụ cười trộm vui vẻ.
"Này, tiểu bảo bối, nàng sao còn chưa nằm trên giường nghỉ ngơi? Chạy ngoài đường nhiều như vậy, nàng không mệt sao?", hắn có chút không hờn giận lấy cây kim trong tay Mộc Hi Nhi xuống, ôm lấy thê tử xinh đẹp mang thai trực tiếp đặt lên giường.
"Thiếp không phiền đâu. Chàng luôn sợ thiếp mệt mỏi, mới không chạy đâu!", Mộc Hi Nhi mắt liếc nhìn hắn. Cái gì mà chạy đi, căn bản là bước rùa mà! Thậm chí ngay cả đêm nay ở Định Bắc Vương phủ có tiệc đón gió, hắn đều sợ nàng sẽ mệt mỏi mà không cho nàng tham dự. Sáng mai chỉ sợ sẽ bị đại tẩu kiêm Vương phi Dung tỉ kia lại chê cười.
Lăng Vũ Dương cười nhìn thê tử xinh đẹp ngồi ở trên đùi, "Nàng cũng đừng giận, ai bảo nàng mang cái bụng lớn như vậy làm ta sợ, ta lo lắng thôi! Cẩn thận một chút mới tốt".
Nói đến cái này, trong lòng Mộc Hi Nhi cũng có chút nghi ngờ, nàng ngửa đầu nhìn hắn, " Vũ Dương, chàng nói con chúng ta này có phải có chút kỳ lạ không? Chàng xem, thiếp mới có bầu được năm tháng, sao mọi người đều cho rằng thiếp sẽ lâm bồn?"
"Đừng lo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung-no-tam/1514426/chuong-10-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.