Chương trước
Chương sau
Nam Vô Tâm bắt đầu kiểm kê đồ vật bên trong nhẫn trữ vật của Florentino, không nói thì thôi, xem thì mới biết, tên thiếu gia phế vật này giàu vô cùng, vàng đếm sơ sơ bên trong còn phải mấy chục nghìn, không kể đến một số dược liệu và một số vật liệu trân quý khác, còn có là vô vàn trang sức đẹp mắt hoa lệ, đảm bảo phái nữ nhìn vào liền thích mê!
Nam Vô Tâm ném cho Florentino cái không vui ánh mắt, mẹ nó, lão tử đây làm nhiệm vụ như chó mới kiếm được tí tiền, tên này làm sao giàu như thế?
Nam Vô Tâm ngoài vàng ra thì không quan tâm bất kì thứ nào khác, liền đưa đám đồ vật kia hết cho Mạn Thiên, gật đầu nói:
"Chỗ này nàng liền cất vào bảo khố gia tộc, còn số dược liệu này thì đưa sang cho Dung nhi, để cho muội ấy phát triển thêm Bách Hoa Tiên Dược, chúng ta lại có thể phát triển thêm không ít!"
Lời hắn nói rất dõng dạc, toàn thân phát ra chính khí lẫm liệt giống như hắn là một vị gia chủ đại nhân công tư phân minh, hết lòng vì gia tộc, cũng càng giống như chỗ đồ này căn bản chính là của hắn, là lấy từ túi đồ hắn mà cống hiến cho gia tộc.
Florentino đương nhiên không thể nghe được lời này, aaa, rõ ràng đây là tài sản hắn tích cóp bấy lâu nay, đều là không dễ dàng mà có được, vậy mà hiện tại nghe Nam Vô Tâm tên kia lẫm liệt phát biểu giống như là của hắn không bằng.
Nhưng hắn cũng đâu dám làm gì đâu, không thấy khi nãy Nam Vô Tâm đánh hắn như chó sao, hiện tại hắn lại còn trọng thương chưa hồi phục, nếu dám phản kháng hậu quả Florentino không dám nghĩ...
Đang định cúi người len lén cun cút rời đi, chợt hắn nghe thấy một âm thanh lạch cạch đồ vật rơi xuống vang lên, nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy từ nhẫn trữ vật của hắn trên tay Nam Vô Tâm rơi xuống một chiếc lọ chất lỏng.
Nam Vô Tâm cúi xuống hiếu kì nhìn vật này, đích xác khi nãy hắn đã bỏ quên không nhìn nó, hiện tại đang muốn cúi xuống xem xem đấy rốt cuộc là thứ gì mà thiếu gia Floren lại cẩn thận cất giấu nó trong nhẫn trữ vật.
Đang cúi được nửa người, chợt một mùi hôi thối khắm lọ tanh nồng xông vào mũi hắn, Nam Vô Tâm ngay lập tức trưng ra bộ mặt muốn ói, quá ghê tởm, đó là những gì hắn muốn diễn tả lúc này, mùi này căn bản chính là không ngửi nổi.
Cố nén xuống sự ghê tởm, Nam Vô Tâm nhìn kĩ lọ chất lỏng bên dưới, được chế tác giống như một lọ nước hoa, không những vậy còn trông rất cao cấp, tất nhiên nếu không nói đến mùi hương khắm lọ phát ra từ nó.
Lập tức hắn ném cho Florentino một cái ánh mắt ghê tởm, con mẹ nó, không ngờ tên này lại có sở thích bệnh hoạn như vậy, xịt nước hoa mùi vị khắm lọ không chịu nổi lên người, vậy mà vẫn có mặt mũi đi tán gái.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao khi nãy khi đến gần Florentino lại có mùi khắm như vậy, tất cả là từ lọ nước hoa này, hắn không muốn tưởng tượng đến khung cảnh Florentino xịt nước hoa này lên người rồi ngày ngày lúc lúc thưởng thức mùi hương quyến rũ của nó...
Khuôn mặt ghét bỏ, Nam Vô Tâm dùng chân đá phăng lọ nước hoa lại chỗ của Florentino, lực đạo là không yếu, mà Florentino còn đang trong trạng thái trọng thương chưa hồi phục, căn bản không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn cả lọ nước hoa bay đến và đáp vào người mình.
Choang...
Lọ nước hoa "cao cấp" của hắn đụng mạnh vào người hắn rồi vỡ tung ra, lập tức một mùi hương khắm lọ nồng thắm lan tỏa ra không khí, làm cho cả Nam Vô Tâm lẫn Mạn Thiên và những người trong bán kính gần Florentino đều biến sắc trên khuôn mặt, cổ họng nôn khan và có dấu hiệu muốn nôn mửa.
Nam Vô Tâm lúc này mới ý thức được hậu quả mà mình gây ra là đáng sợ như thế nào, mùi này căn bản là chó cũng không ngửi nổi chứ nói đến người bình thường.
Đích xác là như vậy, chó đúng là cũng không ngửi nổi thật, vì đã hấp thu huyết mạch Chó Nhà, Florentino hiện tại các giác quan tăng mạnh y hết theo đặc điểm loài chó, đặc biệt nhất chính là khứu giác của hắn, thậm chí còn thính hơn lúc trước gấp trăm lần.
Gấp trăm lần bạo kích!!!
Quả thực chính là gấp trăm lần bạo kích, hiện tại mũi chó đã thính hơn rất nhiều, Florentino đã có thể thực sự nhận thức được, rốt cuộc mùi hương trên bản thân khắm lọ như thế nào, không những vậy mùi hương còn được cộng hưởng qua mũi chó, làm cho từng đơn vị mùi hương như lan tỏa đến tận óc hắn, căn bản chính là đến cuối đời cũng khó quên.
Ọe...!
Florentino lập tức nôn khan, nôn giống như là muốn nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài, mùi này căn bản quá ghê tởm, đến chó cũng không ngửi được thật.
Florentino chắc chắn không thể ngờ được, thứ mà hắn cho là Thánh hương bấy lâu nay, lại là mùi mà khắm đến nỗi chó còn không ngửi được, còn Thần dược mà hắn cho rằng mình uống khi nãy, thực ra lại là huyết mạch hay nói thẳng ra chính là dòng máu của loài chó thuần chủng!
Còn Nam Vô Tâm thì nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Mạn Thiên, hắn ghét bỏ ném nhẫn trữ vậy kèm theo mùi vị khắm lọ của Florentino về phía hắn.
Florentino sau màn nôn ọe ho khan sặc sụa, hắn ngước lên nhìn về phía chiếc nhẫn trữ vật đang bay về phía mình, không hiểu sao, hắn có cảm giác muốn nhảy lên dùng miệng đớp lấy chiếc nhẫn trữ vật rồi ngậm sang đưa lại cho Nam Vô Tâm.
Khi tỉnh táo lại, hắn đã thấy bản thân mình đang nhảy lên không trung, mồm há hốc làm lộ ra hàm răng đầy nước miếng giàn dụa của hắn, phía trước chính là chiếc nhẫn trữ vật.
Cạp..
Florentino chuẩn xác đớp lấy miếng nhẫn trữ vật rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất, động tác vô cùng thanh thoát và chuẩn mực, y hệt như là một con chó nhà được huấn luyện.
Đang định vẫy đuôi rồi đi về phía Nam Vô Tâm, Florentino hai mắt dần trở nên hoàn toàn tỉnh táo, hắn lập tức sững sờ kinh hãi với hành vi của mình, căn bản không thể tin được mình lại làm ra một hành động chẳng khác gì một con chó như vậy.
Nam Vô Tâm cùng Mạn Thiên cũng không ngờ được đối với hành động của hắn, sau đó là ánh mắt khinh bỉ xen lẫn miệt thị đối với tên này, Mạn Thiên thì nghĩ tên này bị Nam Vô Tâm đánh thành đầu chó rồi tinh thần cũng phân liệt thành chó luôn hả, Nam Vô Tâm thì cảm thán huyết mạch thẩm thấu thật nhanh, mới đó thôi mà Florentino đã sắp trở thành một con chó chuyên nghiệp rồi.
Dù vậy hắn cũng đã không chịu nổi mùi hương khắm lọ này nữa rồi, cũng không để tên khắm lọ này ám mãi trước cổng lãnh địa hắn, liền tiếp lên dùng sức tung ra một chưởng vừa phải, đánh thắng vào thân thể tàn tạ của Florentino làm cho hắn như con chó mà bay ngược ra bên ngoài cổng gia tộc.
Ầm...
Florentino lê lết trên đất, nặng nhọc đứng lên, trước khi quay người rời đi còn dùng ánh mắt oán độc nhìn vào lãnh địa gia tộc Bách Hoa sừng sững, trong lòng âm thầm thề, sau này chắc chắn phải tất sát Nam Vô Tâm, kèm theo chính là diệt toàn bộ gia tộc của hắn!
"Gian phu dâm phụ, bản thiếu gia thề sau này làm cho các ngươi sống không bằng chết!"
...
Sau khi để đội vệ sinh lau dọn và khử mùi khu vực trước cổng lãnh địa, Nam Vô Tâm cùng với Mạn Thiên trở lại sảnh chính.
Ngồi xuống bên cạnh, Mạn Thiên ngay lập tức suy tư nói: "Tiểu Tâm, ngươi nghĩ hôm nay Florentino đến là có mục đích gì?"
Nam Vô Tâm vuốt cằm, ánh mắt vô cùng xâu xa, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Ta đoán hắn hiện tại đã bị dồn vào đường cùng, muốn tìm cơ hội hay người đủ tầm để giúp hắn xoay chuyển cục diện, mà nàng cùng với sau lưng Mạn gia chính là thứ hắn cần!"
Mạn Thiên ừm nhẹ một cái, nhưng nghĩ đến khung cảnh Florentino với khuôn mặt đê tiện, trên người bốc lên mùi hương khắm lọ, mở miệng tiện hề hề đối với mình nói: Mạn Thiên, hê hê, ta thích ngươi! Nàng liền nổi da gà, thiếu chút nôn khan ngay trước mặt Nam Vô Tâm.
Nhẹ nhích người ngồi lên trên đùi hắn, nàng tựa đầu vào lồng ngực của Nam Vô Tâm, nhẹ giọng nũng nịu nói: "Tiểu Tâm, yên tâm đi, ta không bao giờ thích tên đó, chỉ có ngươi mà thôi!"
Nam Vô Tâm xoa đầu nàng, gật đầu ôn tồn nói: "Ừm, nàng không nói ta cũng biết mà!"
Trong đầu lại đang nghĩ đến, Florentino đã bị Mạn Thiên từ chối, với bản tính của tên kia, chắc chắn khó lòng mà từ bỏ, cho nên hắn có thể sẽ tìm các đối tượng khác giúp đỡ.
Mà người có đủ quyền lực, địa vị, sức mạnh và quan hệ để giúp hắn lúc này, Nam Vô Tâm không thể nghĩ ra ai khác ngoài Nữ Bá Tước Astrid, người mà cũng đã làm hắn thổn thức mấy ngày nay.
Nghĩ đến cảnh Astrid vì Florentino mà ra mặt, Nam Vô Tâm trong lòng lại dâng lên một cục tức vô cớ, hắn thật sự không hiểu sao mình lại như vậy, rõ ràng mới chỉ gặp và quen người ta chưa được mấy ngày.
Nam Vô Tâm tiếp tục sầu não, hắn vẫn chưa nghĩ ra đến lúc đó, nếu khung cảnh trong đầu hắn thật sự diễn ra, hắn sẽ đối diện với Astrid như thế nào, vì nàng mà bỏ qua Florentino, đó là điều không thể, mà bất chấp làm đến cùng, quyết liệt đối phó Florentino, làm cho Astrid chuyển sang thù hận hắn, còn làm cho quan hệ giữa hắn và Hoa Tư Vũ rạn nứt, đó lại càng không được.
Mang theo tâm trạng rất tệ, Nam Vô Tâm buông ra một tiếng thở dài trầm thấp, Mạn Thiên bên người đương nhiên cũng nghe rõ, nhận ra tâm trạng hiện tại của hắn hiện tại không phải rất tốt, liền nhẹ giọng dịu dàng an ủi: "Tiểu Tâm, không cần lo lắng, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh ngươi, còn có sư phụ cùng với các tỷ muội khác nữa, mọi người vẫn luôn ở bên và ủng hộ ngươi!"
Nam Vô Tâm gật đầu cảm động đối với nàng, dang tay ra ôm chặt Mạn Thiên hơn, việc cần làm hiện tại không phải là cứ bực dọc vô cớ, hắn phải nghĩ cách, cách để làm cho vào ngày định tội sắp tới, hắn sẽ bộc lộ ra cho tất cả mọi người thấy bộ mặt thật sự của Florentino, làm cho toàn thể mọi người và đặc biệt là Astrid biết được bộ mặt thật sự của Florentino, làm cho Astrid biết được ai mới là người nàng nên tin tưởng!
Nhớ lại biểu hiện chẳng khác nào một con chó thực thụ khi nãy của Florentino, Nam Vô Tâm trong đầu đột nhiên nảy lên một kế hoạch, tất nhiên có phần tàn độc, nhưng đối với địch nhân mà không tàn nhẫn, đó chính là tàn nhẫn với chính bản thân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.