Vực Hỗn Mang, Tại một căn hầm tăm tối nào đó, một tia sáng đột ngột lóe lên sau đó chỉ thấy hai bóng người rơi xuống. Một người thì không xa lạ gì chính là đang sống dở chết dở Hayate, tình trạng hiện tại chẳng mấy khả quan, nếu không kịp thời làm gì đó thì đời này coi như phế. Còn lại chính là bộ dáng thấp lùn, lưng gù của một tên hề quái dị, hắn mặc trên mình y phục chú hề màu tím, trên tay cầm một cây trượng ngắn nặng nề chống xuống đất. Âm thanh khàn đục quái đản phát ra từ bên trong chiếc mặt nạ hề của hắn, ngữ khí bên trong còn mang theo tức giận: "Khốn khiếp, tên đó vậy mà phá hỏng thông đạo phù của ta, buộc ta phải hao tổn mất một tấm truyền tống lệnh." Đó cũng chính là tấm lệnh bài mà hắn bóp nát khi nãy, y như tên của nó, khi sử dụng thì sẽ giúp người dùng dịch chuyển bản thân trong tức khắc về vị trí được định trước. Tất nhiên vì thế mà nó vô cùng trân quý, muốn luyện ra không hề dễ dàng, dù là hắn cũng không thể luyện ra được nhiều cái như thế. Hắn không ai khác chính là Mganga, kẻ được mệnh danh là Tên Hề Ma Quái, kẻ chuyên gây nên những ám ảnh phía bên kia đại lục, một trong những đối tượng mà Tháp Quang Minh hay mọi thế lực muốn giết nhất. Mganga ngoài là một thành viên cấp cao trong Vực Hỗn Mang ra thì hắn còn là một tên điên. Hắn thành thạo trên người rất nhiều các chức nghiệp khác nhau, từ dược sư, độc sư, chế phù cho đến cơ khí, thi khôi và nhiều loại khác. Nhưng kinh khủng nhất vẫn là độc sư và luyện thi luyện khôi các loại, giống như cỗ máy cuồng bạo Skud, đó là một sản phẩm của hắn. Nhưng làm người khác căm giận ở chỗ đó chính là thủ đoạn của Mganga vô cùng tàn độc, vô nhân đạo và ngoài sức chịu đựng. Hắn từng thử loại độc mới của mình bằng cách tiêu diệt nguyên một Vương Quốc, hắn từng đem tộc nhân của mình giết sạch, tra tấn dã man rồi dùng chính cơ thể họ luyện thành những thứ quái dị, hắn tạo ra những cỗ máy giết người tàn bạo bậc nhất và còn nhiều tội ác trời đất khó dung khác... Chính sự khao khát quyền lực mãnh liệt của Mganga đã đưa hắn đi vào con đường này, con đường của tà thuật hắc ám. Mganga mắng chửi một hồi lâu, lần này Hayate chính là được hắn cử đi, việc hắn không những thất bại còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết buộc Mganga phải cứu trở về đã làm hỏng dự định kế hoạch lần này. Nhưng Hayate vẫn còn có ích, Mganga coi trọng sức mạnh Long Hồn Tà Long bên trong người hắn cho nên không muốn Hayate chết vào lúc này. Hắn dùng ma thuật hắc ám tạo lên ngọn lửa chiếu sáng căn phòng, ánh sáng của lửa chiếu đến làm cho tổng thể bên trong căn phòng đập vào mắt nhìn. Khắp nơi đều là những nghiên cứu, những sản phẩm đang hoàn thiện của Mganga, dưới sàn loang lổ các vết máu, xen lẫn trong không khí là mùi của các loại thuốc cùng với tanh nồng và hôi thối của xác chết. Quả nhiên chỉ có kẻ biến thái như Mganga mới sống nổi trong một căn phòng như thế này. Mganga lấy ra từ bên trong ngăn kéo ra một lọ thuốc, nó có màu xanh lục, bên trong còn đang không ngừng sôi lên những bọt khí. Hắn ngay lập tức đổ toàn bộ vào trong miệng của Hayate, dòng thuốc màu xanh nhạt chảy xuống, khí tức trên người Hayate ấy vậy mà dần dần ổn định trở lại, khuôn mặt cũng không còn tái nhợt mà có thêm sức sống. Phụt.. Hayate mở mắt ra, ngay lập tức bật cả người dậy phun chỗ thuốc còn sót lại trong miệng, bộ dáng ghê tởm chán ghét yếu ớt nói: "Ọe! khụ khụ, thật kinh khủng!" Mganga thấy vậy tức giận dùng tay mình mạnh bạo dí nốt chỗ thuốc còn lại vào mồm hắn, cưỡng ép Hayate uống hết không sót một chút, giận dữ quát: "Uống hết cho ta, ngươi muốn chết à?" Hayate hai mắt trừng lớn, khuôn mặt lộ ra thống khổ cùng đau đớn không thôi, từng dòng thuốc vị đắng ngắt xen lẫn hôi tanh không ngừng chảy vào cổ họng khiến hắn như muốn ói cả cái dạ dày ra ngoài. "Phụt, khụ khụ..!" Cuối cùng cũng hết lọ thuốc, Hayate chật vật hay tay chống đất, không ngừng ho khan muốn phun ra toàn bộ đám thuốc đó. Một hồi lâu hắn mới ổn định trở lại, ngồi bệt ra đất không ngừng thở dốc, nước mắt nước mũi tràn ra không ngừng. Mganga lườm hắn rồi hừ lạnh nói: "Đúng là phế vật, nếu không phải ngươi bị đánh thành chó như thế thì ta cũng không phải tốn một lọ thuốc quý." Hayate nghe vậy tức giận không thôi, hai mắt trừng lớn như muốn ăn tươi nuốt sống Mganga, nhưng lại chỉ có thể yếu ớt nói: "Thuốc quý? Mẹ nó cái này ngươi nói là nước cống ta còn tin." Bụp.. Mganga cầm cây trượng ngắn của mình không nể nang chút nào mà phang mạnh một phát vào bụng của Hayate, lạnh nhạt nói: "Đừng lắm lời, uống vào thuốc của ta nhưng cũng không giúp ngươi hồi phục như trước đâu, cùng lắm thì chỉ giữ lại được cái mạng chó này của ngươi, nói đi, là tên nào đánh ngươi thành bộ dáng như này." Hayate ôm bụng đau đớn, nhưng hắn hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn, con đường này chính hắn đã chọn, không có cơ hội để hối hận, hai bàn tay xiết chặt, nghiến răng nghiến lợi căm hận nhìn Mganga. Phanh.. Lại một trượng nữa bổ thẳng vào đầu của Hayate, Mganga tức giận thiếu kiên nhẫn quát: "Mày hiện tại chỉ là con chó của tao, đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn, nói ra những gì mày biết nhanh lên!" Hayate thê thảm ngã nhào ra đất, ánh mắt đỏ ngàu đầy tơ máu, khóe miệng đã dính đầy máu tươi. Cho dù hiện tại nhục nhã đau đớn đến cực điểm nhưng hắn cũng không có quyền phản kháng, Mganga nói đúng, từ lúc Mganga cứu bản thân hắn khỏi Tháp Quang Minh thì hắn đã trở thành chó săn của Mganga, mất đi quyền tự do và kiểm soát. Thế là hắn chuyển toàn bộ cừu hận qua tên kia, tên mà đã đánh hắn ra nông nỗi này, ánh mắt đầy thù hận căm phẫn nói: "Hắn gọi Nam Vô Tâm, ta không biết hắn là ai, chỉ biết mang trên mình Thánh Quang, có thể là người của Tháp Quang Minh, thủ đoạn bên người rất nhiều..." Sau đó Hayate kể toàn bộ trận chiến của hắn và Nam Vô Tâm cho Mganga, không để ý rằng trên khuôn mặt hề quái đản của Mganga đang hiện lên nụ cười biến thái, có vẻ như hắn đang mưu đồ thứ gì đó. Nhưng khi nghe xong, nét cười của Mganga thu lại, dùng chân sút mạnh vào bụng của Hayate một phát rồi hừ lạnh nói: "Hừ, ngươi không phải phế vật thì là gì, có mỗi một tên Cao Thủ cũng không đánh lại!" Hayate đau đớn không thôi, chỉ có thể yếu ớt chất vấn nói: "Vậy sao ngươi khi đó không xuất hiện giết hắn, yêu nghiệt như vậy nếu để lại sẽ thành họa cho Vực Hỗn Mang." Mganga trừng lấy Hayate dữ tợn nói: "Ngươi thì biết cái gì, ở đó còn có một người mạnh mẽ khác chưa ra tay mà đang ẩn núp, sức mạnh tuyệt đối không dưới bất kĩ Lãnh Chúa nào." Hayate hừ lạnh khinh thường nói: "Không phải là bị một tiễn của tên Nam Vô Tâm kia bắn cho sợ đi!" Mganga không nói gì, khi đó hắn ở trong thông đạo thứ nguyên không rõ tình hình bên ngoài vì thế cũng không tinh tường về Nam Vô Tâm lắm, cho nên loạt tiễn của Nam Vô Tâm khi đó đích xác đã dọa sợ hắn, nghĩ Nam Vô Tâm là cường giả mạnh mẽ nào đó, cộng thêm hơi thở mạnh mẽ mà hắn cảm nhận được cho nên càng không dám xuất hiện. Có ý tứ thoái thác nói: "Hừ, ngươi lần này thất bại đương nhiên phải lấy công chuộc tội, tên Nam Vô Tâm gì đó kia vẫn là ngươi phải tự đi giết!" Hayate gật đầu, thù hận nói: "Tất nhiên, dù có chết ta cũng phải giết hắn, nhưng hiện tại Long Hồn tổn thương nghiêm trọng, đến vận sức đều khó." Mganga nghe vậy từ từ tiến lại gần Hayate, một tay vỗ vai của hắn trên miệng hưng phấn nói: "Yên tâm, ta có cách!" Vừa nói còn vừa liếm liếm môi, ánh mắt liếc về một bên bàn phẫu thuật cùng dao kéo sắc nhọn, xung quanh còn không thiếu những vật dụng kì lạ cùng những bộ phận của cơ thể không trọn vẹn. Hayate thấy vậy vô thức liếc về phương hướng đó, lập tức rùng mình ẩn chứa sợ hãi, hắn biết Mganga muốn làm gì với mình, nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt của Nam Vô Tâm, ánh mắt hắn liền trở nên quyết tuyệt, buông lỏng thân thể nhắm mắt chậm rãi gật đầu... ... Đi qua khe nứt Hỗn Mang bên này, đoàn người Nam Vô Tâm cuối cùng cũng đã trở ra khỏi khe nứt, trở về với bên này đại lục tươi sáng. Nam Vô Tâm hiện tại vẫn đang trái phải mỗi bên một người dìu dắt, Yue cùng Hoa Tư Vũ không còn cãi nhau đấu khẩu nữa mà ân cần dịu dàng chăm chú vào hắn. Trở về đến khu vực của các doanh trại, lần này là Nam Vô Tâm mở miệng nói với Yue bên cạnh: "Công chúa, vẫn là để Hoa đội trưởng đưa ta về thôi, không cần cô nhọc lòng, dù sao với thân phận của cô giữ nam nhân bên người không tốt lắm." Yue ngớ người, trong lòng lại cảm giác hụt hẫng không thôi, buồn bã suy nghĩ thầm: "Lẽ nào lời hắn nói lúc trước chỉ là trêu đùa ta?" Mà Hoa Tư Vũ thì lại đắc ý không thôi, đang định mở miệng trêu đùa Yue thì lại nghe Nam Vô Tâm nói tiếp: "Công chúa yên tâm, những lời ta nói ra chắc chắn sẽ làm được, Long Chi Quốc tất nhiên ta sẽ đến một lần, khi đó danh chính ngôn thuận cùng công chúa đồng hành được chứ?" Yue đang cúi gằm mặt xuống nghe thế đột nhiên mừng rỡ ngước thẳng lên, dí sát gương mặt vào Nam Vô Tâm mong chờ nói: "Thật không?" Nam Vô Tâm nhịn xuống hôn môi nàng xúc động, cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, chỉ mong công chúa không ngại chờ ta là được!" Yue trong lòng như nở hoa, lúc này mới nhận ra gương mặt mình đã gần như sát vào hắn, vội quay đi hướng khác, bộ dáng e thẹn nhỏ giọng nói: "Không ngại, cũng mong Nam công tử nhớ rằng tại Long Chi Quốc có một nữ nhân si tâm vẫn luôn chờ người!" Yue nói ra chẳng khác nào lời thổ lộ, Nam Vô Tâm cũng bị ngớ người một lúc, ánh mắt thâm tình nhìn nàng cười một nhịp. Còn Hoa Tư Vũ lúc này mặt đều đen, nhìn Yue thầm mắng một câu: "Hồ ly tinh!" Trước khi rời đi, Yue tiến lên đưa cho Nam Vô Tâm một cuộn trục, mở miệng dịu dàng nói: "Long Chi Quốc đường đến núi non hiểm trở, ẩn mật vô tung, ta biết Nam công tử bản lĩnh ngút trời kiểu gì cũng tìm ra nhưng ta vẫn muốn đưa ngươi tấm bản đồ này, trên đó còn có tiêu kí của ta, khi công tử đến ta sẽ nhận ra rồi đón tiếp!" Nam Vô Tâm tiếp nhận tấm trục, không vội mở ra mà chân thành nhìn Yue nói: "Cảm tạ, vẫn là công chúa chu đáo." Nói rồi đưa tay ra chỉ vào mi tâm của Yue, làm xong sau đó Nam Vô Tâm cười nói: "Vậy đây cũng là tâm ý của ta, có nó công chúa có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!" Yue tâm thần lâm vào kì diệu trạng thái một lúc, khi tỉnh lại thì chấn động, nhìn vào Nam Vô Tâm ánh mắt dạt dào tình ý nói: "Nam công tử, nếu làm vậy nữa thì ta không nỡ xa ngươi rồi!" Nam Vô Tâm vừa truyền thụ cho nàng thần thông Vô Song Đế Vương, tất nhiên đó chỉ là cơ sở, đến nỗi nàng có lĩnh ngộ được không thì đó tùy thuộc vào ngộ tính của nàng rồi. Hoa Tư Vũ không nhịn nổi nữa mà ra lệnh trục khách nói: "Được rồi, công chúa nên trở về đi, toàn quân chiến đấu cũng mỏi mệt, cần trở về nghỉ ngơi, các binh sĩ hy sinh cũng cần đưa về quê hương mai táng chôn cất, vinh danh cẩn thận!" Yue gật đầu, ánh mắt lưu luyến không thôi: "Vậy ta trở về Nam công tử, sau này gặp lại!" "Hoa đội trưởng, nếu có dịp cũng tới chơi, bản công chúa hoan nghênh ngươi!" Hoa Tư Vũ gật đầu hào sảng: "Tất nhiên, ta còn mắc ơn cô đây, sau này sẽ đến Long Chi Quốc một chuyến, giúp cô chém giết!" "..." Yue cùng Tôn Hinh bước lên phi thuyền, binh lính thì được đưa bằng phi thuyền khác, đứng trên mạn thuyền, Tôn Hinh nhìn công chúa của mình cười nói: "Công chúa, chuyến đi này như thế nào?" Yue nở nụ cười ngọt ngào trả lời: "Ừm, không tệ!" "Nào có không tệ, công chúa không những đạt đến mục đích còn thay đổi tính tình, vậy mà biết hướng nam nhân buông lời thổ lộ!" Tôn Hinh mở miệng trêu chọc nói, khi không có người ngoài quan hệ của bọn họ chính là như này, giống như trưởng bối và con cháu một dạng. Yue nghe vậy gương mặt phiếm hồng, cũng không phản bác mà ánh mắt lập lòe kiên định nói: "Đúng vậy, lần này trở về phải đẩy nhanh tiến độ, không thể bị hắn bỏ lại phía sau, khi Nam Vô Tâm đến phải cho hắn thấy phong quang chói lọi của bản công chúa ở Long Chi Quốc!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]