Chương trước
Chương sau
Trong lúc tình thế đang vô cùng cấp bách, mọi người đều hiểu cứ hoàn cảnh hiện tại thì sớm hay muộn thôi quả cầu hắc ám mang nặng lượng khổng lồ kia sẽ phát nổ, kéo theo là sức công phá vô cùng khủng khiếp.
Mọi người đều đang dùng chút sức lực của mình đến với hy vọng mong manh ngăn cản quả cầu hắc ám hay chí ít là đẩy lui nó để giảm quy mô phá hoại.
Trong lúc Mang Nhất đang cười điên cuồng trong cơn hưng phấn và vui sướng vì sức mạnh mới lẫn việc có thể giết được một đám cường giả đại lục thì bất chợt một thân ảnh xé gió mà đến.
Tốc độ của nó nhanh đến nỗi Mang Nhất đã đột phá lên Chiến Tướng sơ kì cảnh giới cũng khó mà bắt kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh bí ẩn này tung ra một chưởng về phía mình.
Phanh..!
Một đòn đánh mạnh mẽ được người áo đen đánh thẳng vào người Mang Nhất khiến hắn bị văng ra sau một đoạn dài nhưng trên tay vẫn không quên duy trì năng lượng cho quả cầu hắc ám.
Mang Nhất tức giận quay sang, khi nhìn đến khí tức phát ra trên người áo đen này lúc, hắn hốt hoảng xen lẫn giận dữ hô lên: "Mẹ kiếp, ngươi là ai, cút ra!"
Người áo đen không nói nhiều với hắn, dứt khoát vỗ ra một chưởng đến thẳng Mang Nhất: "Chết!"
Mang Nhất vội đưa một tay ra để đón đỡ, người này cảnh giới cũng là Chiến Tướng sơ kì bằng với hắn, Mang Nhất tự tin có thể đối đầu được.
Phanh...!
Nhưng hiện thực thì tàn khốc hơn hắn tưởng, chỉ thấy Mang Nhất lại một lần nữa bị đánh văng ra một đoạn, điều đó cũng khiến cường độ duy trì năng lượng hắc ám đến quả cầu bị suy yếu đi.
Mang Nhất giận dữ nhìn vào người áo đen gào rống mắng chửi: "Rốt cuộc ngươi là ai, là người của đám đại lục đó sao, vì sao không xuất hiện từ đầu?"
Người áo đen này không ai khác ngoài Tôn Hinh, bà ta không lao vào trấn áp quả cầu mà dứt khoát hơn, tấn công trực diện người điều khiển nó.
Tôn Hinh âm thanh lạnh nhạt nói: "Hừ, người chết thì không cần phải giải thích nhiều!" Nói rồi lại tiếp tục vung ra thêm một chưởng nữa về phía Mang Nhất, Tôn Hinh suy nghĩ rằng chắc chắn Mang Nhất không phải đối thủ của mình, bà ta đã là người bước vào cảnh giới Chiến Tướng sơ kì lâu năm, so với Mang Nhất vừa mới đột phá lại còn bằng phương pháp thôn phệ, căn cơ rác rưởi thì mạnh hơn nhiều lắm.
Mang Nhất thấy vậy vừa sợ vừa giận quát lên: "Chó chết, người đừng quá mức, nếu không ngươi sẽ phải trả giá!"
Tôn Hinh nghe không lọt vào tai câu nào, ngữ khí lạnh tan nói: "Người chết còn nói nhiều, chết đi!"
Phanh...!
Thêm một chưởng vỗ đến, Mang Nhất lại lần nữa bị đánh lui một đoạn, hắn đương nhiên cũng hiểu bản thân mình với tình thế hiện tại không phải đối thủ của Tôn Hinh, huống hồ một bên còn phải duy trì sức mạnh hắc ám cho quả cầu năng lượng.
Mà đám người bên dưới thấy người áo đen bí ẩn ra tay thì bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng nhân cơ hội đó mà thêm sức áp chế quả cầu hắc ám, Mang Nhất bị phân tâm mà áp lực truyền lên họ cũng được giảm đi không ít.
Mang Nhất hiện tại vô cùng không cam lòng, hắn hiện tại đã không còn đường lui nữa rồi, Hỗn Mang Thôn Phệ Đại Pháp một khi sử dụng đi ra chính là cả đời này hắn đừng nghĩ tiến lên thêm một bước, vì thế Mang Nhất hiện tại đâm lao phải theo lao, dù có chết hắn cũng phải kéo theo đám người này.
Mang Nhất trong mắt lóe lên một vòng âm tàn, khi nãy năng lượng của 3000 tên Dị tộc binh lính và Mang Nhị hắn còn chưa hấp thụ hết toàn bộ, dù sao thì cỗ năng lượng đó quá mức khủng bố, nếu tùy tiện hấp thu vào sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng hiện tại hắn không còn đường lui nữa rồi, Mang Nhất quyết định liều, Mang Nhất cắn răn rồi luyện hóa hấp thu nốt cỗ năng lượng còn lại, cơ thể hắn cấp tốc phình ra như có thể nổ tung bất cứ lúc nào nhưng theo đó mà khí tức trên người hắn cũng tăng lên nhanh chóng!
Tôn Hinh thấy vậy nhận ra hắn định làm gì, hốt hoảng tức giận mắng một câu: "Thằng điên!"
Sau đó bà ta vội vàng tung đòn ra tấn công hắn với ý định không để hắn tiếp tục hấp thu sức mạnh, bất quá đã muộn, Mang Nhất khí tức trên người bạo động mà tăng lên, theo đó là nguồn sức mạnh bên trong hắn trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết.
Mang Nhất biết mình chỉ làm được đến đây thôi, nhưng hắn cảm thấy xứng đáng, nhìn vào Tôn Hinh căm giận nói: "Là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, chết đi!"
Mang Nhất một tay lại tiếp tục bạo phát linh lực truyền năng lượng hắc ám vào quả cầu, một tay thì tung đòn ra tấn công Tôn Hinh:
"Hừ, Hắc Ám Kim Ma Quyền!"
Tôn Hinh giật mình, sức mạnh hiện tại của Mang Nhất dù không đột phá lên Chiến Tướng trung kì nhưng lại không kém nhiều lắm, bà vội vung đòn ra đón đỡ.
Phành..!
Một dư chấn mạnh mẽ văng ra ngoài, bên dưới đám người đang trấn áp quả cầu hắc ám không nhịn được mà lại lần nữa thổ huyết.
Sau đó chỉ thấy Tôn Hinh lùi ra sau nhiều bước, trên miệng đã rướm máu tươi còn Mang Nhất thì vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo bao trùm toàn bộ, hắn nhìn Tôn Hinh và đám người bên dưới cười điên cuồng quát: "Ha ha, các ngươi tới số rồi, Hỗn Mang Ma Cầu, nổ cho ta!"
Quả cầu hắc ám theo đó mà lung lay mãnh liệt, năng lượng hắc ám bên trong đang điên cuồng xoay chuyển, bán kính của nó cấp tộc lớn dần, áp lực đề nặng lên đám người bên dưới trở nên lớn hơn bao giờ hết.
Phốc..!
Không ít người đã không chịu nổi mà ngã xuống, nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người không tự chủ mà sinh ra lòng sợ hãi thốt lên: "Nguy rồi!"
Tôn Hinh cũng kinh hãi không thôi, lại nhìn công chúa của mình đứng bên dưới chiến trường, nếu quả cầu năng lượng phát nổ, bà ta không dám chắc công chúa còn có thể toàn vẹn đi ra hay không.
Tôn Hinh xiết chặt lòng bàn tay, cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định vạn phần, lao thẳng về phía quả cầu hắc ám, trên tay kết ấn niệm pháp hô: "Bàn Thổ Tế Thiên!"
Theo đó, từ bên dưới chân Tôn Hinh đất đá trỗi dậy, Tôn Hinh vung tay điều khiển nó đi lên bao phủ lấy bên ngoài của quả cầu hắc ám.
Nhưng đường kính khi này của nó là quá lớn, chỉ một chút đất đá đó khó mà bao phủ toàn bộ, Tôn Hinh chắc chắn cũng biết như vậy, nhưng bà cũng không do dự mà bạo động linh lực trong người, tiếp tục huy động đất đá bên dưới.
Phốc..!
Tôn Hinh phun ra một ngụm máu tươi vì quá sức, nhưng hai tay vấn không ngừng kết ấn, dần dần đất đá bên dưới trỗi lên một mảng lớn, tạo thành hình cầu nhanh chóng bao bọc lấy quả cầu hắc ám.
Nhân cơ hội đó, Hoa Tư Vũ, Bố Duy, Đồ Hách và Lộc Dương các loại kéo chút hơi tàn của mình ra để tấn công của bên trong quà cầu, ý định muốn đánh tan đi năng lượng hắc ám bên trong quả cầu, giảm tối thiểu sức mạnh của nó.
Tôn Hinh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cả thân thể khụy xuống bên dưới, mái tóc đã bạc trăng cả đầu, khí tức trên người suy kiệt.
Nhưng bà đã thành công, quả cầu hắc ám khổng lồ đã bị một lớp đất đá cứng rắn bên dưới bao phủ lấy, điều này chí ít có thể giảm đi rất nhiều sức mạnh của nó.
Mang Nhất lúc này cũng không khá hơn, thân thể của hắn đã phình ra dữ tợn, khí tức trên thân hỗn loạn vô cùng, cuối cùng cả thân thể hắn nổ tung thành đám bọt máu, trước khi chết còn điên cuồng cười lớn quát: "Ha ha, các ngươi cũng phải chết theo ta, nổ!"
Điều gì đến cũng đến, quả cầu hắc ám cuối cùng cũng phải đến lúc phát nổ!
Hoa Tư Vũ vội vàng tiến đến trước người tất cả đám người, nàng kích hoạt sức mạnh trên bộ giáp trên người hét lớn: "Bạo Kim Hộ Thuẫn!!!"
Theo đó, cả bộ giáp to lớn của nàng hóa thành hư ảnh, tạo thành một lớp lá chắn rộng lớn bao phủ lấy toàn bộ đám người bên trong.
Điều này cũng vô tình khiến khuôn mặt bên trong của nàng lộ ra ngoài, chỉ là hiện tại tình thế nguy hiểm chẳng ai còn tâm trí chú ý đến nó.
OÀNH!!!
Quà cầu hắc ám nổ tung gây nên một âm thanh vang dội, vụ nổ to lớn như muốn phá tan khe nứt bên trong, năng lương hắc ám tích tụ văng ra bốn phía.
Theo đó là lớp đất đá bên ngoài văng ra, Bàn Thổ Tế Thiên của Tôn Hinh đã làm tốt nhiệm vụ của mình, giảm đi đáng kể sức mạnh của vụ nổ.
Không chỉ vậy mà Hoa Tư Vũ cùng thành công hi sinh bộ Cao cấp trang bị Tử Kim Khải Giáp của mình để bảo vệ bản thân và đồng đội.
Nhưng chung quy, năng lượng của quả cầu hắc ám bạo phát ra bên ngoài là quá lớn, năng lượng hắc ám lóe lên làm tất cả mọi người xung quanh chói mắt.
Cũng may là đám binh lính đã kịp thời lui ra rất xa, nếu không thì quả cầu hắc ám năng lượng lan đến khiến họ chết không còn xác.
Vụ nổ qua đi để lại một đống bụi đen trong không khí, theo đó là đất đai xung quanh bị tàn phá hoang tàn, đại bản doanh của đám Dị tộc Hỗn Mang cũng bị tàn phá tanh bành chỉ còn lâu đài to lớn ở giữa.
Mang Nhất, Mang Nhị và Mang Tam với toàn quân Dị tộc hiện tại chắc chắn chết không còn chút cặn.
Khói bụi dần tản đi, khung cảnh hoang tàn bên dưới chiến trường cũng lộ ra, chỉ thấy la liệt nằm dưới đất là các thân ảnh, người nào người nấy khí tức tán loạn, thần sắc hư nhược, khóe miệng không ngừng phún huyết, trên thân nhuộm kín máu tươi.
Bất kể là Hoa Tư Vũ hay Đồ Hách, Bố Duy, Hổ Lâm Hùng, Lộc Dương thậm chí là Tôn Hinh đều bị vụ nổ ảnh hưởng đến không nhỏ, rất may là Bản Thổ Tế Thiên và Bạo Kim Hộ Thuẫn đã bảo vệ và giữ cho họ cái mạng nhỏ.
Hiện tại thắng bại có lẽ đã phân, phe Dị tộc thì chết sạch không còn một quân còn bên đại lục thì mọi người vẫn giữ được mạng.
Tuy vậy nhưng họ cũng tổn hại không hề nhỏ, đại quân của các doanh trại đã tổn thất nặng nề, các thủ lĩnh đội trưởng thì trọng thương thảm liệt!
Đây chính là hệ quả tất yếu của chiến tranh, sự hi sinh và tổn thất là không thể thiếu.
Tuy thắng nhưng tình thế của quân đội đại lục hiện tại giống như cá nằm trên thớt, binh lính thì tổn thất nặng nề phải lùi ra bên ngoài chiến trường, các thủ lĩnh cường giả không còn sức chiến đấu, với tình cảnh hiện tại của họ, nếu lại có cường địch đến thì khó mà chóng đỡ được.
...
Một bên khác, đám quân binh lính lui ra bên ngoài chiến trường không quên mang theo Nam Vô Tâm, nếu không thì hắn có lẽ đã giống như đám Hoa Tư Vũ nằm la liệt trên chiến trường rồi.
Nam Vô Tâm từ từ mở mắt, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một chút, nhận ra hắn đã không còn bên trong chiến trường.
Lúc trước đại chiến cùng đám quân Dị tộc và hấp thu sức mạnh của chúng khiến hắn đã đột phá lên Cao Thủ trung kì cảnh giới, cảm nhận thể nội sức mạnh tăng vọt, Nam Vô Tâm vô cùng hưng phấn.
Đột nhiên Nam Vô Tâm bốn phía tối sầm lại, hắn hốt hoảng ngồi bật dậy ngó nhìn xung quanh một vòng nhưng thứ hắn thấy vẫn là một vùng bóng tối không thấy điểm cuối.
Nam Vô Tâm không tin tà ngay lập tức tung ra các chiêu thức về bốn phía, Diệt Trảm, Hủy Diệt Quyền các thứ nhưng các đòn đánh ra như lâm vào hư không rồi tiêu thất, không để lại chút giấu vết gì.
Nam Vô Tâm vô cùng khó hiểu, vội vàng hô to gọi nhỏ: "Quân nhi, nha đầu muội đâu rồi, mau ra đây cho ta!"
Không có gì đáp lại hắn, Nam Vô Tâm cứ thế mà lâm vào bên trong bóng tối tĩnh mịch.
Trong lúc hắn đang vô cùng hoang mang, bế tắc không hiểu điều gì đang diễn ra thì đột nhiên một chùm sáng to lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Thế rồi nó cấp tốc lan rộng ra, chiếu rọi khung cảnh u tối xung quanh hắn, tia sáng đó quá chói mắt khiến Nam Vô Tâm bản năng đưa tay lên che mắt lại.
Khi mở mắt ra, đập và mắt hắn chính là khung cảnh vũ trụ rộng lớn bao la, xung quanh chính là hằng hà xa số các tinh vực to nhỏ tọa lạc.
Một khung cảnh quen thuộc lại lần nữa hiện lên trước mắt hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.