Một đoàn quân đang dần dần tiến đến về phía đám người, trái với những đội quân đông đảo bên này, đoàn quân tiến đến nhân số không nhiều, nhìn qua thậm chí còn không trên một trăm người. Nhưng đặc biệt ở chỗ chính là, các thành viên trong đoàn quân không ai giống ai, có người thì điều khiển cơ giáp to lớn, có người thì lái trên mình một cỗ máy chiến đấu gai góc, có người thì vác trên vai những nòng pháo hầm hố... Điểm chung của họ chính là trên người không thiếu khí tức của kim loại, các viên đá năng lượng và các bộ giáp, vũ khí, trang bị cơ khí. Mặc dù nhân số không nhiều nhưng đứng phía bên này Nam Vô Tâm, Hoa Tư Vũ hay bất kì ai khác đều có thể cảm nhận được mỗi người trong đó đều mang trên mình khí thế hùng hậu, sự nguy hiểm ẩn tàng từ những cỗ máy đồ sộ. Đó chính là Cơ Khí Đoàn, đội quân được thành lập bởi Hội liên hiệp Cơ Khí Mildar, mặc dù nhân số không nhiều, dù sao Cơ Khí sư cũng là một chức nghiệp cần sự tài năng nhất định, nhưng sức mạnh của Cơ Khí Đoàn lại đến từ chất lượng của mỗi cá nhân. Các thành viên trong Cơ Khí Đoàn hầu hết phần lớn đều là những nam tử trung niên, những ông lão có tuổi, bởi vì đến tuổi đó, trình độ tạo nghệ của họ với Cơ Khí mới có thành tựu nhất định. Chi đội Cơ Khí Đoàn trước mặt đây các thành viên bên trong thấp nhất cũng là Cao Thủ cảnh giới, cao nhất thậm chí đến Đại Cao Thủ hậu kì đều có. Cơ Khí Đoàn tiến đến tạo nên thanh thế không hề nhỏ, đám lão già dần dần cũng tiến đến trước khe nứt Hỗn Mang, không ai bảo mà tự tụ họp thành một đoàn với các đội quân còn lại. Người lên tiếng tức giận khi nãy chính là một lão già râu trắng, cả người hắn được bao phủ bởi một bộ cơ giáp to lớn, từ cánh tay đến sau lưng, hay cả là bàn chân của bộ cơ giáp đều được trang bị các bộ vũ khí hiện đại. Trước ngực của bộ cơ giáp có một lõi năng lượng, nằm trong một bộ phận giống như lò phản ứng, ở bên ngoài được bao phủ vào che chở bởi một lớp lá chắn trong suốt. Nam Vô Tâm ánh mắt say mê nhìn đến bộ giáp của lão, kiếp trước khi còn là thiếu niên địa cầu trẻ tuổi, hắn cũng có ước mơ qua những bộ giáp chiến đấu hầm hố như thế này, hiện tại thấy ngay trước mặt làm hắn cũng muốn sở hữu một bộ như vậy. Hắn lại nhớ ra trong kho đồ của mình còn một vật phẩm đã bị bỏ quên từ rất lâu, đó chính là Vĩnh Hằng Lập Phương, món đồ này chính là Cực cấp trang bị. Quân nhi có nhắc hắn đây là một món pháp bảo cực kì mạnh mẽ, muốn sử dụng nó thì hắn phải đến Học Viện Cơ Khí Mildar để tìm hiểu. Xem ra hôm nay Nam Vô Tâm đã quyết định phải đến Mildar một chuyến, dù sao ở đó vẫn còn Capheny đợi hắn, lời hứa hẹn với cô nàng này Nam Vô Tâm vẫn còn chưa quên đây. Ông lão mặc cơ giáp kia tiến đến trước mặt Nam Vô Tâm cùng Hoa Tư Vũ, thu lại bộ cơ giáp đồ sộ, chỉ một thao tác đã biến hình từ bộ giáp to lớn trở thành các bộ phận nhỏ bên trên người lão. Lão nhìn vào Hoa Tư Vũ cùng Nam Vô Tâm giống như tức giận nói: "Hôm qua hai tiểu tử này sao không vào doanh trại Cơ Khí Đoàn của chúng ta, hai ngươi đi chiêu mộ khắp nơi mà bỏ qua đám lão già ta là sao hả?" Nam Vô Tâm đang mải mê nhìn bộ cơ giáp của lão, thấy hắn thu lại thì tiếc nuối, sau đó lại cười nói: "Tiền bối, không phải là chúng ta không muốn, mà chúng ta sợ quấy rầy các tiền bối cơ khí sư nghiên cứu máy móc, không dám làm phiền!" Ông lão kia lắc đầu hừ lạnh nói: "Tiểu tử mồm mép, nếu hôm nay đám già chúng ta không tự đến thì bọn trẻ các ngươi đã đi đánh lẻ rồi hả, quả là không coi đám lão già chúng ta ra gì." Nam Vô Tâm cười khổ, lão già này trên người khí tức đã là Đại Cao Thủ hậu kì, cũng là người mạnh nhất trong Cơ Khí Đoàn ở đây, tuy vậy tính tình có hơi cổ quái. Bên kia Hộ Lâm Quân Lộc Dương đột nhiên tiến sang ôn hòa nói: "Được rồi Đồ Hách, cái lão già này cứ thích mắng đám trẻ nhỉ?" Lão già kia tên Đồ Hách nghe vậy cười chọc ngoáy nói: "Lộc Dương, hôm qua mọi việc bên trong doanh trại ta đều nhìn thấy hết đấy, có cần ta nói cho mọi người, ngươi lão đầu này bị tiểu nữ hài này..." Lộc Dương thấy vậy vội chạy đến gần Đồ Hách, kéo tay hắn đang chỉ về Hoa Tư Vũ trở về, che miệng hắn mắng nhỏ: "Lão đầu, không nghiên cứu sắt vụn của ngươi đi, quan tâm đến việc của ta làm gì?" Lộc Dương ngăn chặn lão là vì nếu việc lão bị Hoa Tư Vũ treo lên đánh một trận, không những vậy còn khiến sừng lão bị mẻ một chút thì sau này không còn mặt mũi nào gặp ngưỡi nữa. Sau đó lại ra vẻ trang nghiêm nói: "Được rồi, Đồ Hách lão đầu ngươi không định giới thiệu cho bọn trẻ biết sao?" Đồ Hách nghe vậy gật đầu, nhìn đám người nói: "Lão già ta là Đồ Hách, là một trong những thành viên của Cơ Khí Đoàn, nay được bổ nhiệm làm thủ lĩnh dẫn đội đi trấn thủ khe nứt Hỗn Mang." "Thấy đám trẻ các ngươi tụ tập ở đây định tiến đánh Dị tộc, mấy lão già chúng ta tự nhiên sẽ đến góp vui." Nghe vậy, Hổ gia hai huynh đệ, Nam Vô Tâm cùng Hoa Tư Vũ, Huyền Long Vệ thủ lĩnh đều tôn trọng mà kêu hắn một tiếng tiền bối. Nam Vô Tâm thì lại hiếu kì đến gần lão nói: "Tiến bối, cho ta xem cơ giáp của người được không?" Đồ Hách thấy thiếu niên này có hứng thú với cơ giáp của mình thế nên cũng không keo kiệt mà lần nữa kích hoạt cơ giáp, từ các bộ phận máy móc nhỏ trên cơ thể lão dần dần được biến hình. Chẳng mấy chốc, bộ bộ cơ giáp cao lớn 5 mét, trên thân các bộ phận và vũ khí hầm hố lại được hiện ra, Đồ Hách nhìn bộ cơ giáp trên người tự hào mà nói: "Ha ha, tiểu tử thấy sao, đây chính là cỗ máy mang tên Đồ Ma của lão già ta, toàn thân được làm bằng Quang Minh Vẫn Thiết, vật chất cực kì cứng rắn chỉ có ở Dãy Núi Thép dưới chân Tháp Quang Minh!" Nam Vô Tâm gật đầu kinh ngạc, hắn cũng biết dãy núi Thép đó, tương truyền rằng qua bao nhiêu trận chiến, các cuộc tấn công thẳng vào lãnh địa của Tháp Quang Minh, dãy núi Thép cũng không hề bị hề hấn một chút nào. "Bộ giáp của tiền bối mạnh thật đấy, ta cảm giác tiền bối Đại Cao Thủ cảnh giới kết hợp với bộ giáp này, dù là Chiến Tướng cảnh giới vẫn cầm cự được!" Nam Vô Tâm quan sát kĩ bộ giáp cảm thán nói, từ lò năng lượng trên ngực của cơ giáp, hắn có thể cảm nhận sức mạnh không hề nhỏ của nó. Đồ Hách nghe vậy tán thưởng nói: "Tiểu tử không tồi, Đồ Ma này của ta từng chinh chiến của Dị tộc Chiến Tướng cảnh giới đấy." "Mà tiểu tử ngươi cũng không phải dạng vừa, hôm qua ngươi cùng với hai tên này đánh nhau ta cũng nhìn thấy rồi." Đồ Hách chỉ vào hai huynh đệ Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu. Hai người nghe vậy xấu hổ cười, vậy mà để lão đầu này biết hai huynh đệ bọn hắn bị một tên thiếu niên trẻ đánh bại. Hoa Tư Vũ tiến lên kéo cổ Nam Vô Tâm trở về, nghiêm túc nói: "Được rồi Đồ Hách lão tiền bối, bây giờ không phải lúc tâm sự rồi, hiện tại chúng ta nên bàn bạc tiến đánh Dị tộc như thế nào đi." Nghe vậy, thủ lĩnh của các doanh trại cũng hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, thế là một tấm bản đồ địa hình xung quanh khe nứt Hỗn Mang được lấy ra. Đứng xung quanh đó chính là Hoa Tư Vũ cùng Nam Vô Tâm, Hổ gia hai huynh đệ, Lộc Dương, Đồ Hách và một ông lão Cơ Khí Đoàn khác, công chúa Yue cải trang cùng Hinh bà bà. Họ đều đang nghiên cứu các để đưa ra phương án tiến công hiệu quả nhất, tránh thương vong hết sức có thể... Một trận đánh quy mô lớn sắp sửa diễn ra, Khởi Nguyên Vệ, Chiến Binh Đoàn, Hộ Lâm Quân, Huyền Long Vệ, Cơ Khí Đoàn đều có mặt đầu đủ... Trong khi đó, Quang Minh Vệ, quân đội chủ chốt của Tháp Quang Minh vẫn lặng im chưa có động thái gì... ... Bên trong một căn phòng rộng lớn được trang trí xa hoa, các ánh đèn lưu ly chiếu đến một bóng người đang đứng yên, để lộ ra bóng lưng thâm trầm. Đằng sau hắn là một đám người đang quỳ xuống không dám ngửa đầu lên, trên người y phục giống với tên kia bảy tám phần chỉ là đơn sơ hơn nhiều, cho thấy chức vị thấp hơn của bọn chúng. Bố Duy sắc mặc âm trầm đến cực điểm, hắn quay người lại với đám thuộc hạ mắng lớn: "Các ngươi nói cho ta, là chuyện gì xảy ra, vì sao đám người kia đột nhiên tiến công, còn chưa báo cáo gì qua Quang Minh Vệ chúng ta?" Đám thuộc hạ im thin thít, không dám ngửa mặt lên nói chuyện. Nguyên lai đây chính là doanh trại của Quang Minh Vệ trấn thủ tại khe nứt Hỗn Mang, còn nam thanh niên trẻ tuổi dung mạo tuấn tú kia chính là thủ lĩnh dẫn đội lần này. Bố Duy tức giận vô cùng, là thành viên của Tháp Quang Minh, hắn vô cùng ngạo mạn, mặc dù trước đây các cuộc tiến công của các doanh trại đều hợp tác với nhau sòng phẳng. Nhưng Bố Duy thân là Tháp Quang Minh người, hắn tự cho mình quyền lãnh đạo, tổng chỉ huy tất cả các doanh trại khác. Hiện tại đám người kia tự ý kết đội cùng nhau, thành lập liên minh tiến quân đánh đuổi Dị tộc mà không báo cáo hay đả động gì đến Quang Minh Vệ doanh trại của hắn, làm cho Bố Duy rất tức giận. Trước đây hắn chỉ cần lấy ra thẻ thân phận Tháp Quang Minh của mình, đến đâu ai mà chẳng cung kính với hắn, hiện tại trải nghiệm cảm giác bị cho ra rìa, hắn hiển nhiên cho là đám người kia đang không coi mình ra gì, cũng chính là không coi Tháp Quang Minh ra gì. Bố Duy âm trầm nhìn đám người quỳ bên dưới nói: "Các ngươi tiến ra đó, lệnh cho bọn hắn giải tán, không có lệnh của Quang Minh Vệ chúng ta, không được xuất quân, bảo thêm bọn hắn mọi việc làm phải do Quang Minh Vệ lãnh đạo, các hành động phải báo cáo và thông qua Quang Minh Vệ chúng ta mới được làm." Một tên thuộc hạ nghe vậy run rẩy lắp bắp: "Nhưng mà Bố Duy đại nhân, bọn chúng đã cấu thành đoàn, chuẩn bị dẫn quân rồi, nếu chúng ta ra đó, e là..." Bố Duy tức giận quát: "Bọn chúng dám sao, bọn chúng dám chống lại mệnh lệnh của Quang Minh Vệ sao?" "Nhưng mà..." Đám thuộc hạ vẫn còn run rẩy không nói nên lời. Mặc dù cũng là thành viên của Tháp Quang Minh nhưng bọn hắn chỉ là cấp lính, không giống như Bố Duy, đã là một thành viên bên trong các chủ điện. Bố Duy tỏa ra khí thế Đại Cao Thủ trung kì của mình, sắc mặt khó coi nói: "Các ngươi làm trái lệnh của thủ lĩnh? Còn không mau cút." Đám người bên dưới sợ hãi mặt trắng không còn chút máu, bọn hắn hiện tại giống như trên đe dưới búa, nếu không đi, Bố Duy khẳng định trút giận lên bọn hắn. Nếu đi, trước đoàn quân gồm năm doanh trại lớn, khí thế như hung thần ác sát khi nãy, bọn hắn có khi còn chẳng dám ho he nửa lời. Trong lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, một âm thanh lãnh ngạo mang thêm sự uy nghiêm không thể chống đối vang lên: "Đủ rồi!" Một bóng người từ từ tiến vào, trên thân mặc hoàng kim sắc y phục, bên trên khảm nạm các chi tiết tinh tế, bên ngoài khoác thêm một lớp áo choàng che hết thân hình, trên đầu chùm kín một lớp mũ, bên trên là kim quan gắn một viên ngọc phát sáng. Trên người không thể ẩn dấu đi chút nào vẻ cao quý thánh khiết, người đi đến đâu dường như ánh nắng chiếu rọi đến đó, dù không phát ra một tia khí tức nhưng ai nấy bên trong căn phòng đều có thể cảm nhận được sự ngột ngạt, sự áp bức đến từ tinh thần mỗi khi nhìn đến người đó. Mặc dù không thấy khuôn mặt ra sao, nhưng nhìn thấy người này thời điểm, Bố Duy khuôn mặt nhanh chóng biến đổi, trở thành vô cùng cung kính quỳ rạp xuống hô: "Tham kiếm Thánh nữ điện hạ!" Đám người kia đang từ quỳ Bố Duy cũng quay người, quỳ rạp xuống trước mặt người này cung kính đến cực điểm hô lên: "Tham kiến Thánh nữ điện hạ!" Đúng vậy, người đến chính là Tháp Quang Minh đương nhiệm Thánh Nữ, Tinh Vân Thánh Nữ, môn đồ của Nữ Hoàng Ánh Sáng - Nam Tinh Vân!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]