Chương trước
Chương sau
Nam Vô Tâm còn chẳng biết mình hiện tại đã bị Florentino nhắm vào, nhưng nếu có biết thì hắn cũng chẳng sợ, dù sao thì hắn cũng sẽ sớm có một trận với tên này.
Về phần phát triển gia tộc cùng sản nghiệp, Nam Vô Tâm không cần động tay chân vì đã có Mạn Thiên cùng cùng bốn gia tộc sơ cấp hỗ trợ.
Cho nên việc chính cần làm của hắn lúc này chính là cấp tốc tăng lên thực lực bản thân, chỉ có hắn tăng lên cảnh giới thì gia tộc mới được tăng bậc mà khi đó nhiệm vụ mới có thể hoàn thành.
Còn nhiệm vụ báo thù cho oan hồn thiếu nữ Lưu Thanh, Nam Vô Tâm chắc chắn cũng phải làm, nhưng hiện tại hắn biết với Cao Thủ sơ kì cảnh giới của bản thân mình thì vẫn chưa động được vào gia tộc Floren.
Mà để nâng cao cảnh giới, Nam Vô Tâm chỉ có hai con đường đó chính là thông qua hấp thụ sức mạnh của kẻ khác hoặc là hấp thụ bản nguyên lực lượng.
Bản nguyên lực lượng không phải rau ngoài chợ cho nên Nam Vô Tâm chỉ có thể dùng phương án thứ nhất, nhưng càng không thể chém giết bừa bãi đi ngược lại với bản tâm ban đầu của hắn khi chấp nhập tu luyện Diệt Thế Thần Điển.
Thế nên Nam Vô Tâm đã lựa chọn một phương án khác, đó chính là gia nhập chấp pháp quân của thành Tường Vi và nhận nhiệm vụ tiến đến khu vực ranh giới khe nứt Hỗn Mang để trấn thủ và tiêu diệt những Dị tộc Hỗn Mang từ bờ bên kia xâm lấn.
Điều này không những giúp Nam Vô Tâm có thể gia tăng sức mạnh của bản thân qua việc chém giết và hấp thu sức mạnh của đối phương là còn làm cho gia tộc Bách Hoa sau lưng hắn hưởng lợi, công trạng và danh vọng của gia tộc sẽ được tăng cao rất nhiều.
Đứng trước cảnh cổng của lãnh địa, Nam Vô Tâm, Mạn Thiên cùng Bình Minh Dung lưu luyến nhìn nhau, hai nữ đều đã biết quyết định gia nhập chấp pháp quân của hắn, họ cũng không có gì ngăn cản, họ đều biết được người như Nam Vô Tâm chắc chắn không chịu an phận một chỗ, nay đây mai đó mới có thể phát huy hết tiềm lực của hắn.
Mạn Thiên tiến lên chỉnh trang lại y phục của Nam Vô Tâm, động tác ôn nhu săn sóc giống như một vị hiền thê, quay lên nhìn hắn quan tâm nói: "Đệ cứ yên tâm mà đi, gia tộc mọi việc đã có ta lo rồi, chỉ mong đệ nhớ cẩn thận mà thôi.."
Nam Vô Tâm vuốt vuốt mái tóc đỏ của nàng, trong nội tâm ấm áp vô cùng: "Yên tâm đi Thiên tỷ, ta lợi hại thế nào tỷ còn không biết sao?"
Mạn Thiên liếc xéo hắn nói: "Lợi hại? Vậy lần trước là tên nào suýt trở thành phế nhân, phải trị thương hơn một tháng?"
Nam Vô Tâm ngượng ngùng cười cười, lần đó là do hắn chủ quan không ngờ được mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nhưng làm người đâu ai tắm một lần trên một dòng sông, Nam Vô Tâm lần này quyết tâm không chơi ngu nữa...
Bình Minh Dung hâm mộ nhìn Mạn Thiên và hắn, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí mà tiến lên ngữ khí đầy quan tâm nói: "Thiên tỷ nói đúng rồi đó, Ayatte đại ca còn đang nợ ta một yêu cầu đó nha!"
Nghe vậy Nam Vô Tâm kinh ngạc một chút: "Dung nhi, muội đã trở thành Dược sư?"
Bình Minh Dung gương mặt hếch lên, dương dương tự đắc nói: "Đúng vậy, ta đã thành công luyện là sơ cấp Dược vật, đại ca thấy ta có giỏi không?"
Nam Vô Tâm gật đầu tấm tắc, xem ra người mang trời sinh Dược khiếu không phải tầm thường, với thiên phú luyện dược đó của Bình Minh Dung chắc chắn tương lại tiền đồ sẽ bất khả hạn lượng.
Hắn cười nói: "Ừm, vậy Dung nhi có yêu cầu gì vậy, yên tâm, chỉ cần không quá đáng cái gì ta cũng đáp ứng."
Bình Minh Dung nghe vậy lại trở nên ngượng ngùng xấu hổ: "Ta..ta chưa nghĩ ra, khi nào đại ca trở về rồi ta nói!"
Sau đó lại dúi vào tay Nam Vô Tâm một đống các lọ sứ, trên đó nào là Tăng lực dược, hồi phục dược, trị liệu dược, ... các loại, sau đó lại căn dặn hắn rằng số dược vật này đều là một tay nàng luyện chế, tuy chỉ là sơ cấp dược vật nhưng hiệu quả không thể xem thường.
Nam Vô Tâm cũng biết như vậy vì hắn có thể cảm nhận được từng nguồn linh khí dồi dào bên trong các lọ sứ, cho thấy mức độ tinh khiết của dược liệu là vô cùng cao.
Hắn thu hết vào nhẫn trữ vật của mình, mỉm cười gật đầu nói: "Cảm ơn Dung nhi."
Đang trong lúc ba người tình tứ với nhau, có một người đứng gần đó cảm giác mình chính là người thừa thãi trên thế gian này.
Hoa Tư Vũ nhìn cảnh Nam Vô Tâm một bên được Mạn Thiên ôn nhu chăm sóc, một bên dược Bình Minh Dung đưa đống dược vật quan tâm hỏi han liền khó chịu.
Đây cũng chính là vị đội trưởng chấp pháp quan của thành Tường Vi, cũng là nữ chấp pháp mà lần trước đến thị sát gia tộc của Nam Vô Tâm.
Nàng nhận nhiệm vụ dẫn đội những quân sĩ gia nhập lần này tiến đến khu vực Khe nứt Hỗn Mang, hiện tại chẳng hiểu sao lại phải đứng đây đợi cái tên này ở đây để hắn tình tứ với hai nữ nhân bên cạnh.
Hoa Tư Vũ liếc Nam Vô Tâm giận dữ lẩm bẩm: "Chó má, sao lão nương phải đợi tên này chứ!"
Nói xong Hoa Tư Vũ không đợi được nữa mà tiến lên gần hắn, Nam Vô Tâm đang đứng nói chuyện thì đột nhiên,
Bụp...
Hoa Tư Vũ dùng chân sút một phát vào mông của hắn, cú sút này không đủ mạnh để làm hắn bị thương nhưng lại đủ đau để hắn ôm mông kêu rên.
Nam Vô Tâm ôm mông quay người lại, nhìn Hoa Tư Vũ khó hiểu nói: "Cô làm gì?"
Dù người trước mặt mặc thiết giáp che kín thân thể, trên đầu thì đội một mũ giáp chùm kín khuôn mặt, những mái tóc nâu dài và trên giáp phần trước ngực được nhô lên khiến hắn biết được người này là nữ.
Hoa Tư Vũ tức giận mắng: "Cái gì, cậu gọi tôi là gì? Dù ở đây cậu có là gia chủ của một gia tộc nhưng trong chấp pháp quân thì tôi là cấp trên của cậu đó."
Nam Vô Tâm khi gia nhập chấp pháp quân cũng được mấy đồng nghiệp ở đó nhắc đến hung danh của nữ đội trưởng Hoa Tư Vũ, cho nên giọng điệu cũng thấp đi đôi chút nói: "Đội trưởng, cô sao lại đá ta?'
Hoa Tư Vũ liếc nhìn hai nữ đứng nép sau Nam Vô Tâm, âm thanh mang chút khinh bỉ Nam Vô Tâm nói: "Nếu cảm thấy không nỡ xa hai cô vợ nhỏ của cậu thì rút lại đơn đi, không cần đến Khe vực trấn thủ nữa ha."
Nam Vô Tâm lắc đầu nói: "Không không, ta chắc chắn phải trấn thủ Dị tộc Hỗn Mang, để tạo sự yên bình và phồn vinh cho Vương Quốc, cho người dân được thái bình lập nghiệp.."
Bụp..
Hoa Tư Vũ lại đá một phát nữa mà bên hông của Nam Vô Tâm, âm thanh mang theo tức giận cùng mất kiên nhẫn nói: "Bớt lại, ta không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với cậu, nhanh lên đi, bao nhiều chấp pháp sứ đang đợi cậu trên thuyền kìa."
Nam Vô Tâm thầm mắng một cái bạo lực nữ nhân, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười thân thiện nói: "Vâng vâng, ta liền sắp xếp nốt công việc trong nhà thưa đội trưởng, rất nhanh sẽ xong thôi."
Sau đó ôm chỗ bị đã quay lại nhìn hai nữ nói: "Thiên tỷ, ta phải đi rồi, thời gian này gia tộc liền nhờ tỷ và Dung nhi lo liệu, nếu có gì xảy ra thì cứ báo đến học viện Carano sư phụ ta một tiếng."
Đến đó lại kề sát vào hai người nói nhỏ: "Còn nữa, tỷ phải chú ý đến gia tộc Floren, bọn chúng chắc chắn sẽ không ngồi im khi các sản nghiệp của mình liên tiếp bị thiệt hại đâu."
Mạn Thiên và Bình Minh Dung gật đầu nhắc hắn yên tâm, Mạn Thiên vỗ vỗ vai hắn nói: "Đệ không cần lo, quên ta là ai rồi sao, trước đây mọi sản nghiệp của Mạn gia ở Thành Tường Vi liền do một mình ta cai quản đó."
Nam Vô Tâm gật đầu, sau đó lại ra vẻ thần bí nói: "Còn một cái cuối cùng, hai người lại gần chút."
Mạn Thiên và Bình Minh Dung không nghi ngờ gì mà tiến sát đến gần mặt hắn, Nam Vô Tâm thấy vậy liền cúi xuống bằng tốc độ nhanh nhất thơm vào má hai nữ mỗi người một cái.
Làm xong mặt cười hớn hở chạy đi nói: "Thiên tỷ, Dung nhi, ta đi đây."
Mạn Thiên thì mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lưu luyến nhìn hắn rời đi, Bình Minh Dung thì như đang ở trên mây, không ngờ có một ngày người mà nàng thầm hâm mộ lại thân mật với nàng như vậy.
Mạn Thiên nhìn Bình Minh Dung cười cười, trong lòng liền biết con hàng này liền trở thành Nam Vô Tâm tiểu mê muội, nhưng nàng cũng phải cảm thán rằng Nam Vô Tâm là một tên số đào hoa, đi đến đâu cũng có mỹ nữ làm bạn.
Nhìn theo Hoa Tư Vũ đang đứng một bên mắng mỏ Nam Vô Tâm lề mề các thứ, Mạn Thiên trong lòng lại dâng lên một dự cảm...
Nàng lại quay sang nói với Bình Minh Dung: "Dung nhi, khi Ayatte trở về chúng ta phải cho đệ ấy thấy một gia tộc Bách Hoa mạnh mẽ, không thua bất kì gia tộc nào ở thành Tường Vi!"
Bình Minh Dung nghe thế nhiệt huyết sôi trào, gương mặt hiện lên kiên quyết chưa từng có tuyên bố: "Vâng, Thiên tỷ."
"Phải gọi gia chủ phu nhân."
"Vâng, gia chủ phu nhân!"
"Ha ha..."
...
Nam Vô Tâm cùng với Hoa Tư Vũ trở về chiến thuyền của chấp pháp quân, trên thuyền ngoài hai người còn có đông đảo thành viên chấp pháp quân khác.
Thành viên bên trong từ cảnh giới thấp đến cao đều có, nhưng thấp nhất vẫn là Bạch Kim cảnh giới, nếu không sẽ chỉ hại vướng chân những thành viên khác và quá yếu không đủ để chống lại Dị tộc Hỗn Mang.
Chủ yêu bên trong vẫn là Tinh Anh và Kim Cương cảnh giới, cao nhất thì chính là Đại Cao Thủ trung kì cảnh giới, người đó không ai khác chính là đội trưởng của cuộc viễn chinh lẫn này, nữ chấp pháp Hoa Tư Vũ.
Trở về hàng ngũ, Nam Vô Tâm liền được mấy người chào hỏi, bên trên thuyền đây không nhắc đến thân phận mà chỉ nói đến thực lực, mà hắn Cao Thủ sơ kì cảnh giới là hàng ngũ mạnh mẽ trong các thành viên, nghiêm nhiên trở thành một trong những đối tượng trung tâm.
"Ayatte huynh đệ sao lâu quá vậy?"
"Ha ha, tiểu đệ có chút việc nhà cần giải quyết giờ mới xong, mong các huynh đệ thông cảm."
"Không có gì, nhưng mà khuyên Ayatte huynh đệ không nên trêu chọc đến nữ đội trưởng đó, hậu quả tự chịu..."
"Đúng rồi, mẹ nó lần trước bị Hoa đại nhân sút một phát vẫn còn đau, lão tử chỉ là đến muộn chút thôi mà.."
"Haiz, không biết sau này tên nào số khổ lấy phải Hoa đội trưởng, nữ nhân hung tàn như vậy chắc chồng không ngoan liền đánh!"
Nam Vô Tâm khóe miệng co giật, không ngờ Hoa Tư Vũ hung danh lại dữ dội đến vậy, đám người đang bàn tán sối nổi thì,
Ầm..
Hoa Tư Vũ thân mặc trên mình bạch kim sắc chiến giáp, đằng sau phấp phới tấm áo choàng, trên đầu đội một chiếc mũ giáp chiến binh che kín khuôn mặt xuất hiện bên trên bục cao của phi thuyền, trên tay cầm một thanh đại kiếm to lớn chưa ra khỏi vỏ chống mạnh xuống sàn.
Tư thế hiên ngang anh dũng, Hoa Tư Vũ dõng dạc nói: "Chấp pháp quân, dàn hàng!"
Đám người bên dưới ngay lập tức xếp thành từng hàng với các phân đội, Nam Vô Tâm do thực lực cao cường cho nên trở thành một phân đội trưởng.
Nhìn đội quân nghiêm trang bên dưới, Hoa Tư Vũ gật đầu hài lòng, nàng chắp hai tay trên cán kiếm ánh mắt quét ngang một lượt hô to: "Ta, Hoa Tư Vũ lần này vinh hạnh được trở thành người dẫn đội trong nhiệm vụ lần này của mọi người, nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là tiến đến khu vực Khe nứt Hỗn Mang để trấn thủ, tiêu diệt hết thảy Dị tộc âm mưu ý đồ xâm lấn và phá hoại yên bình của Đại lục!"
"Cách mỗi thời gian lại có những đội quân chấp pháp và hộ sứ của các thế lực đến khe vực để trấn thủ, cho nên Vương Quốc Romain chúng ta cũng vậy."
"Ta mong nhiệm vụ lần này mọi người có thể phát huy hết khả năng của mình, chiến đấu anh dũng vì Vương Quốc và thần dân đại lục, bảo vệ lẫn nhau trên chiến trường và cũng mong rằng nhiệm vụ lần này được hoàn thành xuất sắc và không có thương vong!"
Nói đến đây, Hoa Tư Vũ phát ra khí thế của một nữ chiến binh, nàng rút khỏi vỏ thanh đại kiếm rồi chỉ lên trời, âm thanh hùng hồn vang lên: "Các chiến sĩ bên dưới liệu có nguyện cùng ta, Hoa Tư Vũ tiến đến khe vực Hỗn Mang, cùng nhau chiến đấu và góp một phần sức mọn để bảo vệ bình yên của đại lục hay không?"
Nghe đến đó, đoàn người bên dưới nhiệt huyết sôi trào, chiến ý tăng mạnh, hận không thể ngay lập tức cùng nhau lao đến chiến trường, giết đến huyết vũ đầy trời.
Đám người bao gồm Nam Vô Tâm không hẹn mà cùng lấy ra vũ khí của bản thân chĩa thẳng lên trời, âm thanh hùng hồn hô lớn:
"Nguyện góp một phần sức mọn!"
Hoa Tư Vũ quay người lại ra đằng sau, chĩa mũi kiếm về Vực Hỗn Mang phương hướng:
"Xuất phát!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.