Nam Vô Tâm trong cơn say nghe được những lời đám người vừa nói liền quay người lại để lộ ra tươi cười bộ dáng nói: "Tốt tốt, vậy mới đúng chứ.." Sau đó lại tiến đến bàn tự rót cho mình thêm rượu, Mạn Thiên thấy thế can ngăn hắn nói: "Gia chủ, người uống nhiều rồi không nên uống nữa!" Nam Vô Tâm xua tay không quan tâm nói: "Chưa uống nhiều, ta vẫn còn chưa uống đủ với mấy lão huynh đây." Nói xong đưa chén rượu lên nhìn vào bốn người gia chủ trước mặt, hào hùng nói: "Nào, bốn vị lão ca, uống!" Thế rồi Nam Vô Tâm lại một hớp uống hết sạch, bốn người gia chủ mà Mạn Thiên thấy vậy cười khổ, sau đó Nam Vô Tâm do quá say mà dần dần cũng thiếp đi, chìm sâu vào giấc ngủ. Mạn Thiên vì thế mà phải thay hắn chủ trì, nhưng bốn người gia chủ cũng biết ý, lấy lí do là muộn rồi phải trở về. Trước khi trở về, Bình Minh Trí đột nhiên sực nhớ gì đó quay lại với Mạn Thiên hiếu kì hỏi: "À, Mạn phu nhân, Dung Nhi nhà ta đâu rồi, sao ta không thấy con bé đâu?" Mạn Thiên chỉ vào một phương hướng trong lâu đài rồi nói: "Dung nhi muội muội đang học luyện dược, đã mấy ngày không có ra ngoài rồi." Bình Minh Trí thần sắc cứng đờ, không tin nói: "Mạn phu nhân, ngài nói đùa, Dung nhi nhà ta như thế nào sao ta lại không biết, thường ngày rất hậu đậu, đụng đâu hỏng đó, khó như luyện dược sao con bé làm nổi?" Mạn Thiên nghe thế cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể chỉ chỉ vào Nam Vô Tâm đang ngủ say trong lòng mình nói: "Ta cũng không biết nha, nhưng mà gia chủ của ta nói muội ấy rất có thiên phú luyện dược, ta chỉ biết vậy." Bình Minh Trí nghe thế kinh ngạc, xác nhận lại hỏi: "Là Bách Hoa gia chủ nói, thật vậy sao?" Mạn Thiên gật đầu xác nhận, thấy thế Bình Minh Trí không còn hoài nghi mà lộ ra bộ dáng tươi cười nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi, nếu gia chủ đã nói như vậy ta tin tưởng Dung nhi chắc chắn sẽ trở thành dược sư đại tài." Bình Minh Trí dường như đối với Nam Vô Tâm rất còn lòng tin, qua các việc mà Nam Vô Tâm làm được Bình Minh Trí đã nhận thức được hắn không thể đánh giá qua con mắt thông thường. Cười nói: "Vậy không còn gì nữa tại hạ xin phép cáo từ." Mạn Thiên nhã nhặn nói: "Ừm, Bình Minh gia chủ đi thong thả." Khách nhân đã về hết, Mạn Thiên gọi người hầu lên thu dọn tàn cuộc của yến tiệc, sau đó dìu Nam Vô Tâm trở về phòng của hắn. Để hắn lên giường, kê gối đắp chăn cận thận, Mạn Thiên ánh mắt nhu tình như nước nhìn vào nam nhân đang ngủ say, thì thào nói: "Đến ngủ và vẫn đẹp trai như vậy." Nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của Nam Vô Tâm, nàng khuôn mặt đột nhiên nóng lên, có một loại muốn thân thiết xúc động truyền đến. Mạn Thiên hí hoáy ngó nhìn xung quanh, cửa đã đóng chặt, người hầu thì đang ở tầng một dọn dẹp, bọn họ không được phép lên tầng hai, Bình Minh Dung thì cũng đang ở mật thất ở tầng một. Không có ai làm phiền, Mạn Thiên dũng khí tăng vọt, nàng kề sát vào khuôn mặt của Nam Vô Tâm, nhìn đôi môi của hắn, Mạn Thiên cúi xuống mổ vào đó một phát. Làm xong Mạn Thiên khuôn mặt càng đỏ, nàng không ngờ rằng, Mạn gia đại tiểu thư cao quý bản thân, nam tử truy phùng không thiếu mà lại có ngày hôn trộm một nam nhân. Mạn Thiên nội tâm vui vẻ, cuộc sống của nàng trở nên có ý nghĩa hơn từ khi gặp hắn, trước đây chỉ toàn là tu luyện cùng với quản lý sản nghiệp nhàm chán. Nàng cũng có nghĩ qua chuyện yêu đương nhưng chưa có ai mà nàng vừa ý, thậm chí hoàng thất gia tộc Larsen thiếu gia Larsen Đệ Tam, hay cả là hoàng tử Vương Quốc một trong cũng bị nàng cự tuyệt qua. Nhưng kể từ khi gặp Nam Vô Tâm ngày đó, hắn dù là ở bất cứ đâu vẫn lấy tư thái vô địch đánh bại hết thảy, đối với kẻ địch vô cùng lãnh khốc cùng bạo lực nhưng đối với nàng lại vô cùng ôn tồn dịu dàng, những điều đó đã khiến Mạn Thiên tâm bị chinh phục. Mạn Thiên nhìn xuống thân dưới của Nam Vô Tâm, có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ lẩm bẩm: "Đợi ta một thời gian nữa chuẩn bị tâm lý rồi sẽ đem nốt cái thân thể này cho hắn." Nàng sau đó rời khỏi phòng tiến xuống tầng một, đứng trước cửa căn mật thất của Bình Minh Dung được Nam Vô Tâm chuẩn bị, Mạn Thiên gõ cửa, Cộc..cộc.. Vẫn không có phản ứng, Mạn Thiên đành lớn tiếng một chút gọi: "Dung nhi, muội trong đó không?" Không có một chút phản hồi nào dành cho Mạn Thiên, vì thế mà nàng không hỏi ý kiến nữa, đẩy cửa tiến vào. Mạn Thiên được Nam Vô Tâm giao cho quyền hạn tự do ra vào bên trong Vô Hạn Thứ Nguyên Châu, vì thế trong lâu đài này nàng cũng vậy, cánh cửa dù chỉ có thể mở từ bên trong lại được nàng đẩy ra dễ dàng. Vào bên trong, Mạn Thiên lập tức cảm thấy mùi hương dược liệu nồng nặc tỏa ra, không những vậy mà còn xen lẫn một chút mùi cháy khét cũng khói. Nàng xua tan đi mùi xung quanh mũi rồi từ từ tiến vào, trên miệng thăm dò hỏi: "Dung nhi, muội đâu rồi?" Thế rồi Mạn Thiên chợt khựng lại, nàng dừng bước và chấn kinh trước cảnh tượng trước mặt. Chỉ thấy Bình Minh Dung trên khuôn mặt cùng y phục lộ ra mấy phần nhem nhuốc, nhưng ánh mắt và khuôn mặt đều hiện lên vẻ tập trung chăm chú vào lò đỉnh trước mặt. Trên trán của nàng đã chảy xuống từng hàng mồ hôi, nhưng đó không phải là thứ làm Mạn Thiên chấn kinh, bởi nàng nhìn thấy lung tung dưới sàn nhà chính là một đống lọ sứ đếm không xuể, từ bên trong lọ phát ra thơm ngát mùi hương dược liệu. Mạn Thiên là người có kiến thức, lập tức nhận ra mỗi lọ sứ trong đó đều là sơ cấp dược vật, phải là sơ cấp luyện dược sư mới có thể luyện chế ra. Nàng khó tin vô cùng, bởi trong phòng này ngoài Bình Minh Dung và nàng ra thì không còn ai khác, mà nàng, Mạn Thiên thì không hề biết luyện dược, cho nên đống dược vật này chỉ có thể do Bình Minh Dung luyện chế. Mạn Thiên tự hỏi cô nàng này mới học luyện dược được bao lâu, không đến hai ngày, vậy mà đã trở thành sơ cấp dược sư, luyện chế được sơ cấp dược vật. Làm Mạn Thiên chấn kinh là vì, ai trở thành luyện dược sư mà không phải qua quá trình khổ luyện cũng kiên trì dài đằng đẵng, vậy mà Bình Minh Dung nhanh như vậy đã thành công luyện dược, không những vậy, nhìn vào một đống dược vật bên dưới, Mạn Thiên hiểu tỉ lệ Bình Minh Dung luyện chế thành công là vô cùng cao. Mạn Thiên lúc này đã nhìn Bình Minh Dung bằng con mắt khác, mấy ngày nay nàng thái độ ôn hòa với Bình Minh Dung là vì biết cô nàng này có thiện ý với Nam Vô Tâm và còn rất ngoan ngoãn. Nhưng xem ra hiện tại Mạn Thiên hiểu được với thiên phú luyện dược này của Bình Minh Dung, mang danh một thiên tài và có lòng kiêu ngạo như nàng cũng phải thừa nhận tương lai của cô nàng này thậm chí còn vượt xa nàng. Mạn Thiên cũng cảm thán Nam Vô Tâm con mắt thật độc ác, hắn vậy mà có thể nhìn ra đến thiên phú của một người ra sao, có lẽ nếu Bình Minh Dung không gặp được hắn sẽ phí hoài một tài năng. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Mạn Thiên mà thôi, nàng còn không biết mình mang trên mình Âm Dương Linh Thể, cũng vô cùng mạnh mẽ, tiềm năng không thua kém gì người có trời sinh dược khiếu như Bình Minh Dung. Mạn Thiên nhìn nét mặt nghiêm túc cùng tập trung của đối phương cũng biết vì sao mình gọi của mà bên trong không có phản ứng, hiển nhiên là Bình Minh Dung đã quá say mê vào việc luyện dược, không quan tâm đến trời đất bên ngoài ra sao. Mạn Thiên cũng không có quấy rầy nàng, chỉ đứng một bên lẳng lẳng quan sát những thao tác tay mang theo độ thuần thục nhất định của Bình Minh Dung. Bình Minh Dung từ từ cho dược liệu vào bên trong lò, không phải cứ như vậy tùy tiện ném vào mà theo thứ tự nhất định, sau đó khai lửa bên trong lò, nàng đưa tay ra sử dụng linh lực trong người để điều khiển ngọn lửa, không chế nó và dược liệu làm sao để chúng đạt đến độ hoàn mỹ nhất của dược thuật. "Hô!" Không lâu sau đó, Bình Minh Dung thở ra một tiếng nặng nhọc, nàng thu tay lại đưa lên trán vuốt đi mấy giọt mồ hôi. Bình Minh Dung tiến lên mở nắp lò ra, lập tức một mùi thơm nức của dược liệu lan ra khắp căn phòng, nhưng nàng còn không biết trong phòng vẫn còn một người khác cũng đang ngửi thấy. Nét mặt lại hiện lên vẻ tươi cười nói: "Lại thành công nữa rồi, lần này mức độ hiệu dụng bên trong dược liệu còn tốt hơn lần trước, có tiến bộ..!" Bình Minh Dung nhìn vào bên trong lò, một đống dược thủy mang theo màu xanh nhàn nhạt đang bốc lên từng đợt nồng nàn linh khí, nàng nhanh chóng lấy muôi ra cẩn thận rót từng giọt dược dịch vào bên trong lọ sứ, đóng gói cận thận. Bình Minh Dung cầm mấy lọ sứ trên tay, miệng thì vui vẻ cười nói: "Mình đã trở thành dược sư thực thụ rồi, Ayatte đại ca nếu biết chắc chắn sẽ rất vui và khen mình.." Thế rồi lại hơi ngượng ngùng, âm thanh cũng nhỏ đi mấy phần nói: "Đến lúc đó đại ca sẽ chấp nhận của ta một thỉnh cầu, Dung nhi lúc đó sẽ mong được gả cho đại ca!" Mạn Thiên khóe miệng giật giật, chuyện này nàng còn không biết, thở dài một hơi trong lòng nói thầm: "Xem ra cô nàng này trong đầu đã toàn hình bóng của hắn, đúng là một cái tiểu mê muội!" Mạn Thiên ho khan một cái: "Khụ!" Bình Minh Dung giật mình, lập tức cảnh giác cùng hốt hoảng lên tiếng: "Ai đó?" Mạn Thiên từ từ xuất hiện, cười cười nói: "Dung nhi, là ta." Nhìn thấy người xuất hiện là Mạn Thiên sau đó, Bình Minh Dung mới thở phào một hơi, bĩu môi nói: "Thì ra là Thiên tỷ, hù chết ta." Sau đó lại hiếu kì nói: "Mà vì sao tỷ vào được đây thế, ta nhỡ đã khóa cửa cận thận mà nhỉ?" Mạn Thiên nghe thế có chút đắc ý nói: "Ta là ai cơ chứ, đường đường là gia chủ phu nhân, trong cái lâu đài này có nơi nào ta không đến được?" Bình Minh Dung trong lòng đậu đen rau muống, thầm nói: "Hừ, ta đã trở thành dược sư, đại ca sẽ chấp nhận thỉnh cầu của ta, đến lúc đó ta sẽ là nhị phu nhân!" Ngoài mặt vẫn cười cười nói: "Thì ra là vậy, thế không biết Thiên tỷ tìm ta có chuyện gì?" Mạn Thiên thản nhiên đáp: "Ta đến đây xem muội như thế nào rồi, cứ ru rú trong mật thất mấy ngày liền, định trở thành trạch nữ sao?" Bình Minh Dung cười đáp: "Cảm ơn Thiên tỷ lo lắng, ta chỉ là quá hăng say luyện dược mà thôi, quên mất không để ý thời gian." Bình Minh Dung lời nói hoàn toàn là thật, mới đầu khi nàng xem các điển tịch về dược thuật, nàng chỉ thấy nó thật rối rắm và khó hiểu. Nhưng vì Nam Vô Tâm kì vọng nàng vẫn cố gắng, thế rồi khi bắt đầu luyện dược, Bình Minh Dung kì quái chính là, nàng cảm thấy nó rất dễ, thậm chí những thủ pháp khó khăn mà nhiều luyện dược sư lúc mới ban đầu chịu chết, nàng lại có thể rất nhanh làm được. Bình Minh Dung hư hư thực thực cảm nhận được, từ đôi ban tay của mình có loại lực lượng nào đó khiến cho nàng rất thành thạo luyện dược, chỉ cần làm vài lần là hiểu rõ toàn bộ. Vì thế Bình Minh Dung dần dần đắm chìm vào đó, mỗi lần luyện xong nàng lại cảm thấy mình tiến bộ hơn nhiều lắm, cứ như vậy mà đã khóa mình trong mật thất được hai ngày. Chỉ với hai ngày, từ một gà mờ không biết chút gì đã trở thành sơ cấp dược sư, có thể thuần thục luyện chế ra sơ cấp dược vật đạt đến trình độ gần như hoàn hảo. Nếu tin tức này truyền ra có lẽ Bình Minh Dung sẽ khiến toàn bộ Athanor đại lục tu sĩ cùng dược sư chấn kinh, thậm chí có thể kinh động đến trên đỉnh Tháp Quang Minh vị kia Nữ Thần tôn quý!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]