Nam Vô Tâm cùng với Bình Minh Dung vời tiến tới cổng của lãnh địa, Bình Minh Dung kinh ngạc hô lên: "Đây là lãnh địa của đại ca sao, thật lớn!" Hắn cười nói: "Đi vào bên trong cô còn kinh ngạc hơn nữa cho xem." Hai người một đường tiến vào bên trong sảnh chính, Bình Minh Dung như nhà quê lên phố ngắm nghía khắp nơi, trên miệng thì lúc nào cũng há hốc ra kinh ngạc. Bên trong sảnh chính, đám người hầu nhìn một nam một nữ bước vào cùng nhau thì sững sờ, trong đầu đều không hẹn mà cùng đặt câu hỏi: Thiếu niên này là gia chủ? Nam Vô Tâm cũng sững sờ, không ngờ Mạn Thiên nhanh như vậy đã thuê được người hầu rồi, đám người hầu đứng im một lúc bất động, đến khi Mạn Thiên ho khan một cái tức giận nói: "È hèm, thấy gia chủ còn không bái kiến sao?" Đám người hầu thấy vậy hạ thấp người xuống rồi nhanh chóng đồng loại hô: "Bái kiến gia chủ đại nhân!" Chúng người hầu không ngờ rằng gia chủ của gia tộc Bách Hoa lại là một thiếu niên trẻ, nhìn khuôn mặt hắn như thế nào cũng không thấy được sự uy nghiêm và khí chất lãnh đạo của một người đứng đầu gia tộc. Bọn họ lại nhìn sang Bình Minh Dung lẽo đẽo bên cạnh Nam Vô Tâm, trong đầu lập tức nảy số đồng thanh nói: "Bái kiến gia chủ phu nhân!" Mạn Thiên cứng mặt lại, nàng tự hỏi trong nhà từ bao giờ thêm một cái gia chủ phu nhân, Bình Minh Dung thì khuôn mặt đã vui như nở hoa, còn Nam Vô Tâm chỉ thản nhiên đáp: "Ừm!" Nam Vô Tâm sau đó tiến đến lên vị trí chủ tọa, đám người hầu tránh sang hai bên thành đường đi cho hai người, Nam Vô Tâm nhìn Mạn Thiên cười nói: "Cảm ơn Thiên tỷ!" Mạn Thiên hờn dỗi nói: "Không dám, gia chủ đại nhân khách khí." Sau đó lại dùng ánh mắt dò xét nhìn đến bẽn lẽn đằng sau hắn Bình Minh Dung, âm thanh không mấy thiện ý hỏi: "Cô là ai?" Bình Minh Dung nuốt một ngụm nước bọt, nữ nhân trước mặt này quá đáng sợ, nàng cũng đã đoán ra được thân phận của Mạn Thiên, có lẽ chính là bạn gái của Nam Vô Tâm mà hắn nói trước đó. Bình Minh Dung chỉ có thể hạ thấp giọng xuống ngữ khí hơi rụt rè nói: "Chào tỷ tỷ, ta..ta là Bình Minh Dung, là được cha bảo tới đây hỗ trợ Ayatte đại ca!" Mạn Thiên vẫn không nhân nhượng nàng mà nặng giọng nói tiếp: "Thứ nhất ta không phải tỷ tỷ của cô, thứ hai có ta ở đây không đủ để giúp hắn hay sao, còn nữa, ai biết cô và cha cô có mục đích gì xấu hay không?" Bình Minh Dung cứng họng lại không nói được gì, nàng về khí thế và ăn nói đều không so được với nữ nhân trước mặt, giống như tiểu tình nhân đứng trước đại phu nhân cảm giác. Chúng người hầu đứng bên dưới xem kịch lập tức bàn tán lung tung, xì xào nói nhỏ với nhau: "Hai gia chủ phu nhân muốn cãi nhau sao?" "Ta thấy hình như hai người họ không biết nhau!" "Các người không có mắt sao? Rõ ràng là đại phu nhân đang chèn ép vị kia nhị phu nhân!" "Đại phu nhân thật đáng sợ, ta thấy hình như nhị phu nhân kia sắp khóc, không biết gia chủ đại nhân xử trí ra sao?" "Nhưng mà gia chủ đại nhân thật có phúc, rõ ràng trẻ như vậy mà có hai người vợ vô cùng xinh đẹp, không biết ngài ấy là người ra sao, ta sẽ cố gắng phấn đấu được như ngài ấy." "Hừ, ngươi tiểu một vũng ra rồi tự soi bản thân mình trong đó đi, xem dung mạo ngươi và gia chủ đại nhân khác nhau một trời một vực còn mơ tưởng được như ngài ấy." "..." Mạn Thiên đã là Cao Thủ cảnh giới cho nên thính lực vô cùng tốt, những lời xì xào bên dưới nàng nghe rõ mồn một, tức giận quay xuống nói lớn: "Các người lo làm công việc của mình đi, còn ở đây làm gì nữa." Đám người hầu nghe vậy sợ hãi cun cút lui xuống, bây giờ bọn hắn hiểu được trong gia tộc Bách Hoa đáng sợ nhất không phải gia chủ mà là đại phu nhân. Nam Vô Tâm nhìn Bình Minh Dung cúi gằm mặt xuống, rưng rưng bộ dáng sắp khóc đến nơi nên nhanh chóng đến chắn trước nàng, đặt tay lên vai Mạn Thiên nhìn đối phương ôn hòa nói: "Thiên tỷ, Dung Nhi không có ý xấu gì, cái này ta cam đoan được, với lại cô ấy cũng có lòng tốt giúp ta nên Thiên tỷ không cần như vậy." Mạn Thiên nghe vậy âm thanh không giảm mà còn lớn hơn: "Cái gì, lại còn Dung Nhi, Ayatte đệ mới đến đây bao lâu, mới quen biết cô ta bao lâu mà đã thân thiết như vậy." Nam Vô Tâm cứng họng nói: "Ta..." Chưa nói xong đã thấy Mạn Thiên khuôn mặt xen lẫn ngượng ngùng cùng tức giận nói: "Đệ còn chưa..chưa gọi ta Thiên Nhi bao giờ!" Nghe vậy Nam Vô Tâm sững sờ, mỉm cười hiểu ra rằng Mạn Thiên chính là đang ghen, Mạn Thiên đích xác chính là ghen, nhưng nhiều hơn là tức giận. Mạn Thiên tức giận là vì trong lúc nàng ở gia tộc giúp hắn đủ thứ chuyện mà hắn lại ở ngoài quen thêm một cô nương rất xinh đẹp khác. Mạn Thiên cũng không vui vì nghĩ rằng lần này đến thành Tường Vi chỉ có mình nàng và hắn, không ai tranh giành Nam Vô Tâm với nàng nhưng không ngờ nhanh như vậy lại xuất hiện thêm một cái Bình Minh Dung. Nàng thực ra thừa biết thân phận của Bình Minh Dung, trước đây quản lý sản nghiệp Mạn gia tại thành Tường Vi nàng đã sớm quen mặt toàn bộ các gia tộc lớn nhỏ tại đây. Cho nên khi nãy chỉ muốn phát tiết nỗi tức giận và ủy khuất trong lòng, Nam Vô Tâm đột ngột ôm Mạn Thiên vào lòng âm thanh nhu hòa nói: "Tốt, Thiên Nhi, là ta không giải thích rõ với tỷ, ta xin lỗi." Mạn Thiên trong trong tâm mềm nhũn, ủy khuất cũng vơi đi hết, nàng chú ý đến Bình Minh Dung vẫn còn nhìn hai người, trong ánh mắt là vẻ hâm mộ nhưng sâu kín lại là nỗi buồn man mác. Nàng âm thanh ngượng ngùng nói: "Được rồi, Thiên Nhi nghe hơi sến quá, gọi ta là Thiên tỷ thôi." Sau đó nàng tránh thoát khỏi người hắn, đến trước mặt Bình Minh Dung nghiêm túc nói: "Bình Minh Dung đúng không? Ta là Mạn Thiên, cô cũng biết thân phận của ta trong gia tộc này là gì rồi." "Cho nên nếu cô đã muốn ở bên và giúp đỡ hắn thì phải chứng minh bản thân mình xứng đáng với vị trí này, ta nói Bình Minh gia tộc gia chủ phu nhân vị trí không phải ai có thể làm." Bình Minh Dung nghe lời Mạn Thiên nói như tiếng sét ngang tai, nàng vừa mừng vừa sợ, mừng vì Mạn Thiên đã cho phép mình ở lại bên cạnh Nam Vô Tâm, sợ vì đơn giản là Mạn Thiên quá đáng sợ. Nàng hít sâu một hơi rồi trịnh trọng nói: "Vâng, cảm ơn Mạn Thiên phu nhân." Mạn Thiên nhìn Bình Minh Dung bộ dãng ngoan ngoãn lễ phép thiết nghĩ bản thân có phải hơi ác quá không, âm thanh dịu đi bớt nói: "Gọi ta là Mạn Thiên tỷ được rồi." "Vâng, Mạn Thiên tỷ." Bình Minh Dung bảo gì nghe nấy âm thanh nhu thuận đáp. Nam Vô Tâm thở ra một hơi, hắn nói: "Không nói đến chuyện này nữa, yến hội sắp tới tổ chức chuẩn bị đến đâu rồi?" Mạn Thiên đáp: "Ta đã bảo người hầu chuẩn bị rồi, ngoài rượu ra thì còn nhiều loại mỹ thực khác." Hắn gật đầu, lần này hắn chỉ mời bốn gia tộc sơ cấp đến tham gia cho nên cũng không cần làm lớn lắm, còn về gia tộc trung cấp thì hắn không mời vì biết có mời bọn hắn cũng chẳng thèm đến. Không còn việc gì nữa, Nam Vô Tâm nói với Mạn Thiên: "Thiên tỷ, tỷ xem có tài liệu nào về luyện dược không?" "Tài liệu luyện dược? Để làm gì, không lẽ đệ định trở thành dược sư sao?" Mạn Thiên hiếu kì hỏi. Nam Vô Tâm lắc đầu mà chỉ về phía sau Bình Minh Dung nói: "Cho cô ấy, ta phát hiện Dung Nhi rất có thiên phú về luyện dược, nếu được đào tạo và học tập tốt chắc chắn sẽ trở thành một dược sư đại tài." Mạn Thiên gật gù, nàng rất tin tưởng lời Nam Vô Tâm nói, lại nhìn Bình Minh Dung trong lòng cảm thán cô nàng này xem ra cũng không phải tầm thường: "Có, bên trong gia tộc ta có rất nhiều điển tịch về dược thuật." Nam Vô Tâm gật đầu, Bình Minh Dung cảm kích nhìn Nam Vô Tâm, sau đó tiến lên khuôn mặt chân thành nhìn Mạn Thiên nói: "Cảm ơn Thiên tỷ, ta sẽ cố gắng học dược thuật để sau này có thể giúp ích cho gia tộc." Bình Minh Dung sau đó được Nam Vô Tâm sắp xếp cho một căn phòng ở lầu một của lâu đài, tại đó có cả mật thất cho nàng để tập trung luyện dược. ... Nhiều ngày sau, hôm nay bên trong gia tộc Bách Hoa vô cùng náo nhiệt. Tại sảnh chính, các bàn tiệc được sắp xếp khắp nơi, đứng tại ngoài cửa có hàng các người hầu đứng đó tiếp đón từng lượt khách đi qua. Hôm nay chính là ngày yến hội ra mắt của gia tộc Bách Hoa diễn ra, Nam Vô Tâm mặc trang phục do Mạn Thiên tặng đứng tại chủ tọa nhìn xuống đám người. Không lâu sau, Bình Minh Trí khuôn mặt tươi cười tiến vào, đằng sau đi theo còn có đám người của Bình Minh gia tộc. Nam Vô Tâm thấy vậy tiến xuống bên cạnh Bình Minh Trí cười nói: "Bình Minh gia chủ, mời!" Bình Minh Trí biết Nam Vô Tâm ngưu bức sau đó chỉ muốn tận lực liếm hắn, cho nên rất hòa ái mà nói: "Bách Hoa gia chủ khách khí." Đám người của ba gia tộc Trần gia, Hàm gia và Lâm gia sau đó cũng có mặt, gia chủ của ba gia tộc này đều là những nam tử trung niên, tuy vậy bọn họ đối với Nam Vô Tâm rất cung kính. Hiển nhiên danh tiếng của hắn đã đủ lớn đến họ biết đến, cũng giống như Bình Minh Trí, họ hiện tại cũng muốn liếm Nam Vô Tâm. Nhưng làm ba người không thoải mái chính là Bình Minh Trí tên kia luôn dưng dưng tự đắc với ba người, nhưng ba người cũng không dám làm gì, ai bảo họ không giống như Bình Minh Trí, có một cô con gái xinh đẹp đâu. "Lâm gia chủ, Hàm gia chủ, Trần gia chủ đã đến rồi sao, mời!" Nam Vô Tâm rất vui vẻ tiến lên nói. Đám người sau đó cũng ổn định vị trí ngồi của mình, bên trên chủ tọa, Nam Vô Tâm ngồi đó bên cạnh là Mạn Thiên đang đổ rượu cho hắn. Đám người hầu của Nam Vô Tâm sau đó cũng tiến lên đổ rượu cho mấy người bên này, sau đó Nam Vô Tâm cầm trên tay ly rượu đứng lên dõng dạc nói: "Các vị, lần này mọi người chắc đều đã biết ta là ai đều đúng không? Nhưng lần này ta vẫn giới thiệu lại, ta là Ayatte, ngoài ra gia chủ của Bách Hoa gia tộc ra thì còn là học viên của học viện Ma Pháp Carano, người đứng hạng nhất trên Quang Vinh Đài, quán quân Đấu Trường Vinh Quang!" "Lần này ta tới thành Tường Vi chính là với mục đích thành lập gia tộc, ổn định bản thân cùng gia thất, tuy nhiên các vị cũng biết đó, ta hiện tại tuổi đời còn trẻ chưa hiểu nhiều, cho nên mong sau này được các vị gia chủ chiếu cố!" Nói xong Nam Vô Tâm đưa ly rượu lên miệng làm một hớp hết sạch, nhưng hắn tí thì phun ra vì quá cay, đây là lần đầu tiên mà hắn uống rượu trong hai kiếp người, đành phải từ từ nuốt hết, không thể để mất mặt trước đám người. Bốn tên gia chủ cũng nhận ra điểm đó, nhưng không dám vạch trần Nam Vô Tâm, cho nên đều nhấc lên ly rượu đứng lên, nhìn Nam Vô Tâm nói: "Mời!" Rồi cũng làm một hớp hết sạch. Nam Vô Tâm sau đó phải dùng năng lượng trong cơ thể để tiêu trừ đi men rượu trong người, hắn thực sự không uống nổi rượu, mới uống một ngụm mà đã thấy nhức nhức cái đầu. Bình Minh Trí rất thông minh, hắn không muốn để Nam Vô Tâm mất mặt cho nên đứng lên từ trong nhẫn trữ vậy lấy ra một cái hộp nhỏ đưa lên nói: "Bách Hoa gia chủ, ta có một chút lễ mọn chào mừng gia chủ thành lập gia tộc, mong gia chủ nhận lấy!" Nam Vô Tâm cười cười: "Hèm, Bình Minh gia chủ khách khí, lần này mới mọi người đến chung vui thôi mà, sao lại như vậy chứ!" Mồm nói vậy nhưng động tác hắn rất nhanh, tiếp nhận lấy hộp ngọc rồi cất luôn vào không gian trữ vật, không cho Bình Minh Trí cơ hội do dự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]