Chương trước
Chương sau
Nam Vô Tâm mặc trên mình kiểu quý tộc trang phúc khiến cho hai nữ nhân viên khi nãy trầm trồ nhìn lấy hắn, họ chưa bao giờ thấy thiếu niên nào đẹp trai như vậy cả.
Mạn Thiên thì càng si mê hơn, nàng tiến lên chỉnh trang lại quần áo giúp hắn, nhìn tổng thể Nam Vô Tâm từ trên xuống dưới một lượt rồi tặc lưỡi cười nói: "Chậc, đẹp trai quá cũng không tốt, nhỡ đâu bị cô gái khác để ý mất thì sao."
Mạn Thiên chuyển sang đứng bên cạnh hắn, ngoắc tay mình vào khửu tay của hắn rồi nhìn hai nữ nhân viên nói: "Nhìn trông thế nào?"
Hai nữ nhân viên nhìn một bên là thiếu niên đẹp trai tuấn tú lịch sự, một bên là đại tiểu thư nhà mình xinh đẹp lộng lẫy lập tức sùng bái nói: "Đại tiểu thư và công tử đây thực sự là một đôi trai tài gái sắc, đi đến đâu chắc chắn mọi người ngước nhìn đến đó!"
Mạn Thiên gật đầu hài lòng, quay sang nhìn Nam Vô Tâm cười vui vẻ nói: "Thế nào, đệ có thích món quà này ta tặng không?"
Nam Vô Tâm gật đầu biểu thị rất thích, Mạn Thiên sau đó kéo hắn đi ra ngoài, Nam Vô Tâm hiếu kì nói: "Không cần trả tiền cho người ta sao?"
Mạn Thiên cười cười không nói gì, hai nữ nhân viên cười khổ, nhân viên sao dám lấy tiền của bà chủ.
Hai người trở ra, đúng như hai nữ nhân viên kia nói, họ lập tức thu hút mọi ánh nhìn của người trong con phố, Nam Vô Tâm nhìn sắc trời rồi nói: "Chúng ta đi tìm chỗ ở trước đã, dù sao thành lập gia tộc không phải việc một sớm một chiều!"
Mạn Thiên tán thành, nàng nói: "Vậy thì đến khu biệt thự của ta đi, dù sao chỗ đó lâu rồi không có người ở."
Nam Vô Tâm cứng họng, đang định nói hai người sẽ thuê một khu khách sạn nhưng Mạn Thiên rõ ràng là đỉnh cấp phú bà, đến cả Thành Tường Vi xa xôi cũng có khu nhà của nàng.
Hắn bắt đầu cảm thấy hơn mấy chục nghìn vàng trong kho đồ của mình không còn thơm nữa, xem ra ngoài xây dựng gia tộc thì cũng phải bắt tay vào kinh doanh, ngoài sức mạnh ra thì tài phú trên đại lục cũng khá quan trọng.
Hai người thuê một chiếc xe ngựa tiến đến khu biệt thự của Mạn Thiên, với tư cách là Đại tiểu thư của gia tộc họ Mạn, nàng không khó gì để có những thứ như thế này.
Đến nơi, Nam Vô Tâm lập tực choáng ngợp, nhìn kiến trúc đồ sộ trước mắt, Nam Vô Tâm nghĩ nó không nên gọi là biệt thự mà phải gọi là lâu đài.
Ngu ngơ quay sang hỏi Mạn Thiên: "Thiên tỷ, khu biệt thự rộng lớn thế này mà không có người ở sao?"
Mạn Thiên thản nhiên lắc đầu nói: "Không có, trước đây ta đến đây quản lý sản nghiệp của gia tộc thì ở đây, do không thích có người làm phiền nên không có cả người hầu!"
Nam Vô Tâm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lâu đài rộng lớn trước mặt, hắn cảm thấy nếu phải quét dọn nó thì thật là cực hình.
Nhưng Nam Vô Tâm càng muốn hơn là sở hữu một cái giống như vậy, hắn cũng muốn lãnh địa của mình khang trang và hùng vĩ như thế này.
Hai người bước vào bên trong, Mạn Thiên với hắn: "Bên trong này rất nhiều phòng, đệ chọn một căn phòng bất kì nghỉ ngơi nha!"
Nam Vô Tâm gật đầu, nhìn lâu đài rộng lớn nhiều phòng và lối đi như thế này, Nam Vô Tâm sợ rằng nếu mình không phải Cao Thủ cảnh giới có thể thả ra thần thức để thăm dò thì sẽ bị lạc trong lâu đài này.
Mạn Thiên đột nhiên lại tiến sát đến người hắn, âm thanh dụ hoặc nói: "Sao ngơ ra thế, hay là nghĩ ở chung phòng với tỷ?"
Nam Vô Tâm nghe vậy sững sờ, nuốt một ngụm nước bọt rồi vỗ ngực tự tin nói: "Nếu Thiên tỷ sợ thì có thể, buổi tối ta sẽ canh gác cho tỷ ngủ!"
Mạn Thiên chỉ dám trêu chọc, thực ra nàng đang che dấu nội tâm xẩu hổ của mình, khuôn mặt nóng lên ngượng ngùng nói: "Mới không cần, chuyện đó để sau này, mẹ ta bảo là con gái phải biết giữ mình, ít nhất sau này phải cưới mới được làm..."
Nói đến đó Mạn Thiên quá xấu hổ mà chạy vào phòng đóng cửa lại, Nam Vô Tâm lại một hồi tiếc nuối, đành phải kiếm đại một căn phòng rồi vào bên trong ngủ nghỉ.
Khi nãy vào bên trong Thành Tường Vi hắn cũng đã quan sát tình hình nơi đây, bên trong thành vô cùng phồn hoa, náo nhiệt.
Có rất nhiều các thương nghiệp kinh doanh của các đại gia tộc, nhưng Nam Vô Tâm chủ yếu thấy lớn nhất chính là của gia tộc Floren.
Xem ra thiếu gia ăn chơi nổi tiếng Florentino cũng không hẳn là một tên ăn không ngồi rồi.
Bên trong nội thành còn một đặc điểm khác chính là đất chật người đông, các lâu đài và biệt thự mọc san sát, giống như Mạn Thiên nói, không còn chỗ cho hắn ở đây.
Cho nên Nam Vô Tâm chủ yếu để ý ở vùng ngoại vi thành, nơi đây dân cư thưa thớt hơn, là địa bàn của các gia tộc nhỏ lẻ, ngoài ra còn có rất nhiều khu đất rộng lớn còn để trống, còn có cả một số khu rao bán lãnh địa.
Nam Vô Tâm đang rất phân vân xem nên mua luôn một khu lãnh địa hay chỉ mua đất, sau đó hắn sẽ thuê người xây dựng lãnh địa theo ý của mình.
Trong lúc bế tắc, lại là nha đầu Quân Nhi hiện lên và nói: "Đại ca ơi, đại ca ơi!"
Nam Vô Tâm quay sang nhìn Quân Nhi rồi lại ôm đầu nói: "Ồ, nha đầu, theo muội ta nên mua lãnh địa hay chỉ mua đất thôi, không biết chỉ còn hơn 40000 vàng có đủ không nữa!"
Quân Nhi cười nói: "Đại ca nên mua đất thôi nha, còn lãnh địa muốn xây dựng thì lại cực dễ, không tốn một xu!"
Nam Vô Tâm khó tin nhìn sang nha đầu, hiếu kì nói: "Không tốn một xu, không lừa đó chứ?"
Quân Nhi cười nói: "Ta lừa đại ca bao giờ chưa, Vô Hạn Thứ Nguyên Châu nha đại ca, nó không chỉ là không gian pháp bảo thôi đâu, đại ca còn có thể đặt nó lên một vùng không gian cố định và biến thành cấu trúc mà đại ca muốn!!"
Nam Vô Tâm nghe xong kinh hỉ, nếu như vậy thì không những không cần mua lãnh địa mà thời gian xây dựng cũng không cần nốt, quá tiện lợi!
"Biến thành cấu trúc dạng gì, bao nhiêu phức tạp cũng được sao?" Nam Vô Tâm âm thanh kích động xác nhận lại, Quân Nhi bên kia gật đầu thản thiên nói: "Chỉ sợ sức tưởng tượng của đại ca có hạn mà thôi!"
Có được xác nhận, Nam Vô Tâm cực kì vui vẻ, dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ trong đầu không bận tâm gì nữa mà lên giường đi ngủ.
Thời gian buổi tối này người tu luyện không cần ngủ có thể lấy thời gian này tu luyện, nhưng Nam Vô Tâm tu luyện phương thức khác thường, nên đi ngủ đã trở thành thói quen mỗi ngày của hắn.
...
Sáng hôm sau, Nam Vô Tâm cùng với Mạn Thiên tiến tới vùng ngoại thành Tường Vi, nơi đây không được phồn vinh như bên trong nội thành, nhưng các hoạt động mua bán trao đổi vẫn diễn ra tấp nập.
Xuống xe ngựa, trả tiền cho phu xe, Nam Vô Tâm cùng Mạn Thiên xuất hiện tại trước mặt một khu đất rộng lớn, diện tích còn lớn hơn cả khu đất ở tòa lâu đài của Mạn Thiên.
Nhưng khu đất bằng phẳng không có bất cứ công trình kiến trúc gì ở trên, chỉ là một mảnh đất trống.
Mạn Thiên là người am hiểu, nàng nhìn khu đất kì quái nói: "Ayatte, đệ không nhầm đó chứ, khu đất này mà chỉ mua với 24000 vàng thôi sao?"
Nam Vô Tâm gật đầu thản nhiên nói: "Đúng vậy, ta đã thanh toán kí giấy rồi, người chủ đất bán cho ta khu đất này 24000 vàng không hơn không kém!"
Mạn Thiên ngó nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lại thì thầm nhỏ vào tai Nam Vô Tâm nói: "Khu đất này nằm ở khu vực trọng điểm ngoại thành, không những vậy mà còn rất rộng, đất đai bằng phẳng dễ xây dựng, nếu là ta thì phải bán ít nhất 40000 vàng!"
Nam Vô Tâm cũng hiểu Mạn Thiên muốn truyền đạt điều gì đó, hắn dò hỏi: "Ý Thiên tỷ là.."
Mạn Thiên lại nói nhỏ với hắn: "Ý ta là khu đất này chắc chắn có chỗ kì quái, nếu không thì chủ đất không thể bán nó rẻ như vậy được!"
Nghe thế Nam Vô Tâm cũng hơi tái, hắn lĩnh vực mua bán này không hiểu lắm cho nên không biết giá đất đai là như thế nào, Mạn Thiên nhìn biểu cảm của hắn là biết tên này đích thị là một tên gà mờ, thở dài nói: "Thôi không sao, đệ nếu đã mua rồi thì thôi, chúng ta tiến vào tìm hiểu xem!"
Nam Vô Tâm gật đầu, kiếp trước hắn cũng xem qua mấy tiểu thuyết kinh dị như là ngôi nhà bị ma ám, nhưng mà ở đây là thế giới siêu nhiên, chẳng lẽ hắn còn sợ yêu ma quỷ quái hay sao, Nam Vô Tâm dứt khoát theo Mạn Thiên tiến vào bên trong khu đất rộng lớn bắt đầu thị sát.
...
Đứng xa xa chỗ hai người Nam Vô Tâm và Mạn Thiên đang có một người đứng ẩn mình ở một tiệm bán rau, hắn ánh mắt vẫn chưa rời đi khỏi hai người một khắc.
Phát hiện Nam Vô Tâm và Mạn Thiên tiến vào khu đất sau, hắn biểu cảm hiện lên vẻ áy náy cùng day dứt nhưng nhanh chóng lấn át là sự quyết tuyệt, hắn run rẩy liên tục lẩm bẩm nói: "Thiếu niên trẻ, cậu không nên trách ta, khu đất này có vong ám, đời trước chủ nhân cũng do đó mà chết, ta không muốn gia đình ta bị mệnh hệ, đừng trách ta, không phải lỗi của ta!"
Người này chính là người chủ của khu đất này trước khi bán cho Nam Vô Tâm, hắn trước đây cũng ham rẻ mà mua khu đất này nhưng mãi sau này mới phát hiện ra khu đất này có một vong hồn đang ám lấy.
Đời chủ nhân trước của khu đất này sau khi mua và xây nhà trên khu đất một thời gian thì cũng khó hiểu mà chết, sau đó khu đất được tương truyền là có vong ám, tên chủ đất này cũng vì ham rẻ mà mua.
Sau này khu đất này đã bị hắn dùng đủ cách để trừ tà, từ san bằng khu đất đến dán đủ các loại bùa chú nhưng mỗi lần vào bên trong khu đất hắn vẫn đều có cảm giác rét lạnh.
Bây giờ hắn đã hối hận rồi nên bán rẻ cho Nam Vô Tâm gà mờ không tìm hiểu gì.
...
Quả nhiên, Nam Vô Tâm và Mạn Thiên sau khi tiến vào khu đất lập tức cảm giác được một cơn lạnh sống lưng, hai người quay ra kinh hãi nhìn nhau, trong đầu đều cùng hiểu ý mà cẩn thận hơn.
Mạn Thiên bất tri bất giác mà kề sát vào gần Nam Vô Tâm, có lẽ như vậy nàng mới an tâm hơn phần nào.
Nam Vô Tâm rất tranh thủ, bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, Mạn Thiên giật mình nhưng vẫn không có biểu hiện gì, hiển nhiên là đã ngầm cho phép hắn.
Nam Vô Tâm không tin tà, hắn mở lên Vũ Trụ Chi Nhãn quan sát một lượt, nếu chỉ cần là sinh linh hay chỉ cần linh hồn của sống thì có thể quét ra được.
Quả nhiên, một bảng thông tin hiện lên trước mặt Nam Vô Tâm.
Vũ Trụ Chi Nhãn
-Tính danh: Lưu Thanh
-Tuổi: 19
-Giới tính: Nữ
-Tình trạng: Oán hồn đã chết
-Cảnh giới: Kim Cương I cấp
"Mẹ nó, thế mà thật có ma!" Nam Vô Tâm kinh hãi thốt lên, Mạn Thiên bên cạnh giật mình lập tức ôm chặt lấy hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.