Chương trước
Chương sau
Mặc dù không còn sức mạnh trong người, nhưng bằng cách thần kì nào đó mà cú ngoặm này của Florentino lại vô cùng có uy lực, có thể là do bản năng của loài chó quá hưng phấn khi gặp được miếng mồi ngon muốn cắn bằng được.

Mặc dù còn xa mới đủ làm cho Florence bị thương nhưng chí ít cú ngoặm này vẫn khiến lão già giật mình, bằng cảm quan của một cường giả như hắn thì một chút này sức mạnh cũng đủ để hắn cảnh giác, dẫn đến Florence không tự chủ mà buông lỏng ra hoàng tử Thane William trong tay mình rồi lùi về sau nhiều bước.

Không may thay hắn còn tiện chân mà đá mạnh một phát làm cho Florentino hàm răng đang cắn chặt vào đó lập tức bị văng ra không khác nào một miếng rẻ rách.

Bụp...

Florentino văng mạnh lên trần của căn phòng rồi rơi cái bịch xuống đất trông vô cùng thảm, mà trong khoảnh khác ngắn ngủi chỉ vào giây đó, cái thời khác mà Florence đang lơ là, từng đó là quá đủ để cho Nam Vô Tâm thực hiện kế hoạch định sẵn của mình.

Florence bị giật mình sợ hãi hóa thành tức giận, hắn dùng khuôn mặt căm tức nhìn theo thứ bị chân mình đá bay mắng lớn một câu: "Mẹ nó, con chó điên nào dám cắn ta..!" Không hề để ý rằng con chó điên đó trong miệng hắn lại chính là thằng cháu phế vật của mình, mà nếu có nhận ra thì hắn vẫn mắng vì thằng cháu này quá ngu xuẩn rồi, không biết vì lý do gì lại ngu xuẩn đến mức như vậy được.

Nhưng đột nhiên khuôn mặt hắn cứng lại, Florence nhận ra hoàng tử Thane William từ lúc nào mà đã không còn trong lòng bàn tay của hắn, cũng có nghĩa con tin và điều duy nhất hiện giờ có thể giúp hắn đào thoát đã không còn.

Hắn nhìn về phía trước mặt lập tức thấy một thanh niên tóc vàng đang hớt hải vội chạy về phía xa, trên miệng lên tục hô hào hộ giá, bảo vệ ta các loại... Lập tức nhận ra đây chính là hoàng tử điện hạ, hắn liền lập tức bằng tốc độ nhanh nhất muốn lao lên lần nữa bắt lại hoàng tử Thane William làm con tin.

Nhưng mọi người ở đây nào có để hắn đạt được như ý, đặc biệt là Nam Vô Tâm, chỉ thấy hắn hiện tại đang dùng tốc độ nhanh nhất lao như điên đến vị trí của lão già này, trên tay ngưng tụ một dòng sức mạnh kì lạ nhiều thuộc tính khác nhau làm cho người đối diện cảm giác vô cùng khủng bố:

"Đừng con mẹ nó hòng!!!" Nam Vô Tâm hét lớn một câu rồi tung quyền nhắm thẳng đến vị trí của lão già Florence, ý định đương nhiên là để ngăn chặn không cho lão già này tác oai tác quái nữa rồi.

Không chỉ Florence và tất cả mọi người ở đây đều vô cùng bất ngờ với hành động của Nam Vô Tâm, nhất là Richter hắn không thể không cảm thán thiếu niên này quá nhanh, không chỉ về hành động mà còn về suy nghĩ.

Từ nãy đến giờ Richter đương nhiên là chứng kiến toàn bộ hành động của Nam Vô Tâm, từ lúc hắn lấy ra khúc xương rồi đánh vào trong đó một đòn âm, cuối cùng là ném nó về phía Florence để tạo ta tình thế hỗn loạn như hiện giờ.

Người thông minh như Richter sao không nhận ra đây là một kế hoạch của Nam Vô Tâm để đánh lạc hướng làm cho Florence bị sao lãng, mặc dù kế hoạch thực hành có chút quái dị nhưng hắn không thể không công nhận hiệu quả mang lại, và càng hơn là khâm phục thiếu niên này, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nghĩ ra cách phá vỡ cục diện bế tắc này.

Hiện giờ Richter ngày càng hứng thú nồng đậm đối với Nam Vô Tâm, một thiếu niên không những có sức mạnh siêu phàm mà còn túc trí đa mưu, nhìn bóng lưng của thiếu niên dũng mãnh kia đột nhiên Richter có cảm giác mình già rồi, cũng có lúc cần phải trở về nghỉ ngơi, chọn cho mình một bến đỗ xứng đáng để đặt chân.

Người không ngờ tới nhất lúc này đương nhiên chính là Florence rồi, hắn không nghĩ đến bản thân lại chủ quan vào trong thời khắc quan trọng này để đối phương nắm được cơ hội và càng không ngờ nhất chính là người lao lên ngăn cản mình đầu tiên lại chính là thiếu niên trẻ tuổi này.

Mặc dù cảm nhận được sức mạnh trên người đối phương chỉ dừng lại ở mức Cao Thủ trung kì cảnh giới thấp hơn mình rất nhiều nhưng hắn lại không hề dám coi thường, nhất là cỗ lực lượng hỗn tạp trên tay Nam Vô Tâm, nó làm cho Florence cảm thấy vô cùng khủng bố.

Florence ngay lập tức ra đòn đáp trả, hắn không có lưu thủ mà dùng toàn bộ sức mạnh mình có, sức mạnh của một cường giả Chiến Tướng cảnh giới hàng thật giá thật!

Phanh..!

Một âm thanh chấn động mạnh mẽ theo đó là một âm thanh vang dội phát ra tại giữa hai người, chỉ thấy Nam Vô Tâm bị đánh lùi về sau nhiều bước còn Florence thì đứng yên tại chỗ nhưng trên mặt biểu cảm lại chẳng mấy dễ chịu gì, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nổi nhìn vào Nam Vô Tâm.

Qua lần giao thủ vừa rồi, Florence đã hiểu được cái gì chính là quái vật, chính là thiếu niên trước mặt này, phải biết hắn tung ra toàn lực, vậy mà chỉ có thể đánh lui đối phương một đoạn, chẳng để lại chút hề hấn gì cho đối phương.

Điều này làm cho không chỉ hắn mà ai nấy ở đây đều kinh dị không thôi, ánh mắt rung động toàn phần nhìn vào thiếu niên.

Nam Vô Tâm lúc này đương nhiên cũng chẳng hề dễ chịu, đối phương đã là Chiến Tướng hậu kì cảnh giới, cao nhất từ trước đến nay mà hắn từng chiến đấu, mặc dù Florence chưa chắc đánh đã thắng được Hayate nhưng Nam Vô Tâm dám chắc một quyền tên này tung ra uy lực hơn Hayate nhiều lắm.

Cho nên từ đầu Nam Vô Tâm đã triển khai ra lực lượng dung hợp để đối phó với lão già này, bởi nếu không thì vừa rồi cánh tay của hắn đã nát bấy.

Mặc dù vậy, đối diện với cường giả cấp bậc chưa từng chiến đấu này, Nam Vô Tâm nội tâm lại không hề có một chút e sợ mà nhiều hơn chính là hưng phấn tột đỉnh, muốn thử xem rốt cuộc giới hạn cuối cùng của mình là ở đâu.

Ba nữ nhân bên dưới nhìn cảnh này bắt đầu sốt ruột, Hoa Tư Vũ thì còn đỡ vì nàng đã chứng kiến Nam Vô Tâm cùng với Hayate chiến đấu và biết người yêu của mình vô cùng lợi hại, nhưng Astrid và Mạn Thiên thì không được bình tĩnh như vậy, đối thủ của Nam Vô Tâm quá mạnh rồi, Chiến Tướng hậu kì cường giả, nếu Chí Tôn không ra, thiên hạ vô địch.

Mặc dù Astrid cũng là cảnh giới này nhưng nàng cũng không tự tin mà trong thời gian ngắn có thể đánh bại được lão già kia.

Mạn Thiên liên tục bám vào tay của cha mình rồi lắc lư, ý định đương nhiên là muốn cầu cứu lão cha của mình cứu lấy thằng con rể.

Astrid cũng muốn rút kiếm ra tiến lên muốn bảo vệ người trong lòng, nhưng cả nàng và Mạn Ân chuẩn bị tiến lên thời điểm, liền bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn chặn trở lại, chỉ thấy Richter ung dung xuất hiện, hai tay cầm kiếm chống xuống đất, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thiếu niên bên trên nói:

"Yên tâm, hắn không yếu như hai người nghĩ, còn nếu hắn có mệnh hệ gì, đã có ta ở đây!"

Câu nói này của Richter lập tức khiến cho mấy người yên lòng, họ đều biết sức mạnh của vị tiền bối này đã cách xa mình một đoạn, muốn đối phó với Florence thì chỉ có một từ đơn giản.

Mà Florence lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất đó chính là bằng mọi giá phải chạy khỏi chỗ này, chỉ có chạy thoát thì hắn mới có cơ hội vùng lại mọi thứ, còn nếu chôn chân ở đây chỉ có một con đường chết.

Nhưng Nam Vô Tâm tất nhiên sao để hắn dễ dàng thế mà chạy thoát, Diệt Vực được mở ra, Bất Hủ Thánh Quang hộ thân, Tử Vong Ma Trận lần nữa được triển khai, thần thông Đế Vương Uy cũng được sử dụng, Nam Vô Tâm muốn nghiêm túc đối phó lão già này, cũng là thể hiện cho Richter hiệp sĩ bên dưới chiêm ngưỡng rằng hắn có bao nhiêu xuất xắc.

Florence lập tức bị Nam Vô Tâm làm cho hoa cả mắt, hắn không ngờ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thiếu niên trước mặt này lại trở nên đáng sợ như vậy.

Lĩnh vực đen tối này làm cho hắn cảm thấy được áp lực kinh hoàng, lớp ánh sáng kia làm cho hắn cảm giác cứng cáp không gì sánh nổi, dàn sát trận xung quanh làm cho hắn không dám di chuyển bừa bãi và cỗ khí thế trên người Nam Vô Tâm làm cho hắn như muốn thần phục, quỳ gối trước thiếu niên xưng thần.

Nếu không phải Florence đã là cường giả Chiến Tướng cảnh giới có tinh thần mạnh mẽ thì hiện tại hắn đã chết không biết bao nhiêu lần, hắn cố trấn trụ để bản thân mình tỉnh táo trước mặt Nam Vô Tâm.

Hít một hơi lấy lại sự tự tin của một cường giả Chiến Tướng cảnh giới, Florence rút ra thanh vũ khí của mình, đó là một thanh kiếm sắc bén, và tất nhiên không phải phàm vật, nó là một món Đỉnh cấp trang bị hàng thật và cũng là vũ khí trấn gia của hắn từ trước đến nay.

Kiếm thuật của Florentino không phải tự nhiên mà có, hắn đều được học tập qua các đời tiền bối của gia tộc, gọi chung là Floren kiếm pháp, và đương nhiên trên người Florence thì thứ kiếm pháp này được thi triển cao siêu hơn Florentino nhiều lắm.

Nhìn thấy đám người Astrid, Richter đứng im quan sát mà không tiến lên bắt lại chính mình, hắn vừa mừng vừa giận, mừng là vì nếu mấy người này thực sự ra tay thì hắn hôm nay quả thực khó thoát, còn giận chính là vì đám người này rõ ràng chính là coi thường hắn, dám để một thiếu niên trẻ lên đối đầu với hắn.

"Đã thế, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận, trả giá vì những gì các ngươi đã làm!" Florence ánh mắt trở nên tàn nhẫn và kiến quyết nói, một thiếu niên yêu nghiệt, mạnh thì mạnh thật đấy nhưng vẫn chưa đủ để làm cho hắn sợ.

"Hôm nay lão ta sẽ cho các ngươi thấy kiếm pháp Floren rốt cuộc lợi hại ra sao!" Hắn nhìn vào Nam Vô Tâm, toàn thân phát lên bừng bừng chiến ý, không còn bộ dáng già nua hèn mọn hay ẩm hiển nữa mà khí thế trên thân trở nên lăng lệ và quyết đoán.

Nam Vô Tâm hít sâu một hơi, cũng lấy ra Diệt Tinh Ma Kiếm trên tay, cũng là Đỉnh cấp trang bị không thua kém cái của đối phương:

"Giết!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.