Trong một căn phòng đẹp đẽ nhưng tối, tôi nhìn thấy Thịnh Tịnh Khiết với ánh mắt đờ đẫn, cô ấy co người vào đầu giường, đầu tóc rối bù, ôm chặt lấy hai đầu gối của mình, ngay cả tôi ngồi bên cạnh mà cô ấy cũng không phát hiện ra.
- Tịnh Khiết!
Tôi giơ tay ra, muốn vuốt lấy khuôn mặt của cô, nhưng lại bị cô vung mạnh cánh tay văng ra chỗ khác.
- Đứa bé, đứa bé!
Thịnh Tịnh Khiết đột nhiên ngửng đầu, để lộ ra một khuôn mặt sợ hãi. Cô chỉ về phía sau tôi mà gào hét lên.
Khi tôi còn chưa phản ứng gì, Trần Thần đã lên phía trước ôm lấy cô ấy, dỗ dành:
- Không có, không có! Nó không ở đây đâu, không ở đây đâu!
Hướng mà Thịnh Tịnh Khiết chỉ tới khiến tôi run lên, luôn cảm giác rằng phía sau đang có một đôi mắt oán hận, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi thứ ở đây. Tôi hít một hơi rồi đột ngột quay đầu lại.
Sau lưng không hề có đứa trẻ nào! Chỉ là một thứ đồ chơi bằng nhung đặt trên chiếc tủ.
- Đưa cho tôi! Đưa nó cho tôi!
Thịnh Tịnh Khiết vùng vẫy ra khỏi đôi cánh tay của Trần Thần, lao về phía thứ đồ chơi đó. Vừa động đến nó, cô ấy đã cấu xé nó, mồm hét lên:
- Chết đi, chết đi! Mày chết rồi, tao mới có thể được giải thoát!
Biểu hiện của cô ấy vô cùng đáng sợ. Nó khiến tôi nhớ tới việc Từ Lệ Thanh giết con.
Đầu của cái đồ chơi ấy bị giằng xuống, lông nhung mù mịt khắp phòng. Nhìn thấy chân tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-quai-di-o-truong-hoc/191713/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.