Sau khi nghe xong những lời tôi nói, bác Giang uống một ngụm trà, trầm ngâm một chút rồi nói: “Khoan quan tâm đến chuyện gói hàng kia, quãng thời gian đó không có ai hại cậu chứng tỏ rằng cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng mà để đề phòng thì cậu cũng đừng vứt gói hàng đó đi.”
Tôi gật đầu, định làm theo lời của bác Giang.
“Chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuyện của cậu, lúc theo dõi Chu Thuận cậu phải cẩn thận, đừng để anh ta phát hiện ra, nếu như có phát hiện gì hoặc là có chỗ nào đó bất ổn thì cậu phải gọi điện cho tôi.” Bác Giang liên tục dặn dò tôi.
Thực ra tôi vẫn có một nghi ngờ, nếu như Chu Thuận có vấn đề thì tại sao bác Giang không tự mình đi theo dõi, điều tra mà lại bảo tôi đi?
Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó lắm, dù sao nói cho cùng thì đây cũng là chuyện của tôi, bác Giang có thể bày mưu tính kế giùm tôi đã là tốt lắm rồi, sao còn dám làm phiền ông ấy ra tay được chứ? Hơn nữa lỡ như bác Giang có chuyện gì khác nữa thì sao?
Sau khi dặn dò xong thì bác Giang liền rời đi, không động vào mấy đĩa đồ ăn bày đầy trên bàn, lúc bác Giang đứng dậy có nói tôi cứ ăn tiếp đi, đừng để lãng phí đồ ăn.
Tôi đã một ngày chưa ăn gì nên cũng hơi đói, vì vậy không khách sáo với bác Giang. Tôi đứng dậy tiễn ông ấy ra ngoài.
Khi ra đến bên ngoài phòng ăn, bác Giang đột ngột vỗ lên vai tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269362/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.