Đầu tôi chợt trở nên trống rỗng, sau đó tôi liền muốn chửi ầm lên cái con mẹ nó chứ gói hàng này đúng là âm hồn bất tán mà, ông đây đi đến đâu thì nó chạy theo đến đấy, chẳng lẽ là muốn ông đây đưa mày xuống thành Phong Đô thật à?
“Nhân viên chuyển phát nhanh các anh giao hàng đến tối cơ à?” Phương Tưởng nhìn ra ngoài một cái rồi ngây người hỏi tôi.
Tôi không biết là tên này thực sự không hiểu có chuyện gì xảy ra hay là đang giả vờ ngu ngốc nữa.
Tôi chưa kịp trả lời thì Phương Tưởng đã ngồi xổm xuống nhặt gói hàng lên, sau đó cậu ta quay đầu nhìn ra ngoài kia một lúc, khi quay người đóng cửa thì Phương Tưởng lại nhíu mày hỏi: “Ngoài kia không có ai cả, sao gói hàng này lại xuất hiện ở đây chứ? Tiếng gõ cửa hồi nãy là sao vậy?”
Mặc dù tôi không biết rốt cuộc chuyện này do người làm hay là do ma, nhưng tôi biết chắc tôi chính là người mà gói hàng này nhắm đến, nếu như tôi nói ra nguyên do thì chắc chắn Phương Tưởng sẽ nghi ngờ tôi, vì vậy tôi bèn hoảng hốt lắc đầu nói không biết.
Phương Tưởng cầm gói hàng lên nhìn qua một lượt, nụ cười cợt nhả trên mặt dần biến mất, anh ta trợn tròn mắt nói: “Thành Phong Đô? Con mẹ nó chứ gói hàng này là gửi đến thành Phong Đô à?”
Tôi không muốn tiếp tục đứng đây nữa, sợ sẽ lộ ra chân tướng nên bèn nói với Phương Tưởng: “Có thể là trò đùa quái đản gì thôi, đừng quan tâm làm gì.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269360/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.