Tôi hút xong cả một bao thuốc, tàn thuốc rải đầy dưới chân tôi.
Điện thoại bị tôi chơi đến cạn pin, may là ở bên cạnh có ổ điện, có thể sạc pin điện thoại ngay lập tức. Ngoại trừ điện thoại, tôi không tìm thấy công cụ nào có thể xoa dịu tinh thần mình nữa, chỉ có chơi điện thoại mới có thể làm cho tinh thần tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhìn đồng hồ trên màn hình, không ngờ đã đến mười hai giờ, cả người tôi giống như bị điện giật, cả người căng ra, hai mắt không ngừng nhìn bốn phía, sợ một khuôn mặt quỷ đột nhiên hiện ra giống như lần trước.
Từng giờ từng phút trôi qua, tôi nắm điện thoại thật chặt trong tay, phía sau lưng có chút dinh dính, tôi duỗi tay ra chạm vào, phát hiện sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, mở điện thoại di động lên một lần nữa, phát hiện ra một tiếng nữa đã trôi qua rồi.
Mà tôi ở đây vẫn gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi sao? Di nguyện của ông Trần đã được thực hiện xong xuôi rồi?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trăng đã lên cao, soi sáng cả một vùng, ngoại trừ tiếng ve sầu thì bên ngoài cũng không có thêm động tĩnh gì nữa.
Tôi lắc đầu cười khổ, phát hiện ra dạo này bản thân tôi cứ luôn nghi thần nghi quỷ, mà có lẽ chuyện cũng không đến mức bết bát như tôi nghĩ.
Nghĩ đến đây, thần kinh đang căng cứng theo bản năng cũng thư giãn hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269341/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.