Nghe ông Lưu nói vậy, trong phút chốc tôi bị chọc giận tới mức bật cười, có lẽ ông Lưu này làm bảo vệ đến nghiện, ngay cả chính chủ mà cũng không nhận ra.
"Ông Lưu, ông đừng đùa nữa, chẳng phải ông cụ thường ngồi trong phòng bảo vệ là bác Giang sao?" Tôi khoát tay áo cười bất đắc dĩ.
Ông Lưu vừa khó hiểu lại nghiêm túc nhìn tôi: "Ai nói với cậu người bảo vệ là bác Giang? Bảo vệ của tiểu khu Tử Trúc Lâm vẫn luôn là ông Lưu - Lưu Hiền Đức tôi đây. Tôi làm bảo vệ ở Tử Trúc Lâm này hai mươi năm rồi!"
"Ông ơi, ông đừng lừa cháu nữa, hôm qua cháu vẫn còn thấy bác Giang. Hơn nữa, bác Giang còn nói với cháu ông ấy là bảo vệ của tiểu khu Tử Trúc Lâm mà." Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ông Lưu thì cảm thấy hơi sốt ruột.
Ông Lưu cau mày nói: "Cậu nói hôm qua mới chuyển phát nhanh đến sao?"
Tôi hơi hoảng sợ gật đầu.
"Vậy thì thảo nào." Ông Lưu thoải mái gật đầu nói: "Lưu Hiền Đức tôi làm bảo vệ ở đây hai mươi năm rồi. Trong Tử Trúc Lâm đó không ai không biết tôi cả."
Đang nói, đột nhiên ngoài cửa có một bác gái kêu lên bảo ông Lưu mở cửa.
Ông Lưu lập tức trả lời, sau đó cất bước ra khỏi phòng bảo vệ, đưa tay kéo thanh chắn đường lên.
Tôi ngẩn người đứng trong phòng bảo vệ, sau khi bình tĩnh lại thì lập tức đặt ly nước xuống ra khỏi phòng. Ngay sau đó, tôi hỏi bác gái đang định vào tiểu khu kia: "Bác gái, ông ấy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-phat-nhanh-am-duong/1269339/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.