Nghe thấy tiếng con Vân, con Nga nhếch lên nở nụ cười:
" Ô, thế lại có tật giật mình à???"
" Mày bị điên à con kia? Mày bảo ai có tật giật mình?"
" Ô hay, tao đang nói chuyện xã hội bây giờ loạn rồi. Phò lên ngôi, liên quan đéo gì đến mày mà mày sồn sông chửi tao??? Như thế đéo phải có tật giật mình thì là gì???"
Con Vân cứng họng trước những lời nói của con Nga. Xấu hổ quá liền lao lên giật tóc con Nga.
Con Nga cũng không vừa, nó giơ chân lên, đạp vào bụng con Vân một cái, sau đó cầm lấy cổ tay con Vân vặn ngược ra phía sau.
Con Vân kêu lên một tiếng, không ngừng chửi mắng:
" Mẹ kiếp, buông tao ra. Con chó cái kia, mày lên cơn à, buông tao ra."
Con Nga nghiến răng:
" Sao, chửi tiếp đi. Định lao vào đánh bà à? Mày có tin bà mày cho mày trần chuồng ở đây không hả?"
Bị con Nga doạ cho sợ xanh mật. Con Vân quay sang con Vy cầu cứu:
" Mày còn đứng đấy làm gì? Không giúp tao một tay."
Con Vy đang sung sướng đứng bên ngoài xem kịch hay, nhất thời giật mình, rồi nó chạy vào đẩy con Nga ra.
Con Nga chỉ tay vào mặt con Vân, gằn giọng:
" Hôm nay, tao tha cho mày, lần sau còn như chó dại cắn bậy bạ thì đừng trách tao. Cút mẹ chúng mày hết đi."
Con Vân và con Vy liếc cô một cái nguýt dài, sau đó hậm hực bỏ đi.
" Mày thấy chưa, mẹ kiếp, với lũ mất dạy chúng nó phải làm như thế. Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nha-chong/1405268/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.