Ánh mắt Tuyết chăm chăm nhìn con Vy, rốt cục nó cũng thừa nhận, hai tay cô nắm chặt lại thành quyền. Lửa giận trong lòng nổi lên, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc trong cơ thể:
" Tại sao mày lại ghét tao đến vậy? Rốt cục là mày muốn như thế nào?"
Khoé miệng con Vy nhếch lên nụ cười khẩy. Nó vừa định mở mồm ra nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì liền im lặng. Nhìn qua cửa kính, thấy bóng Bà Hoa đang đi đến, nó ngay lập tức đổi thái độ.
Con Vy đột nhiên hạ giọng, uỷ khuất nói:
" Chị Tuyết, em thật sự không cố ý đâu. Nếu e biết chị đang bị động thai em tuyệt đối sẽ không bao giờ gây phiền cho chị đâu."
Tuyết nhíu mày nhìn con Vy, khó hiểu:
" Mày không phải giả vờ nữa. Lật bài ngửa đi. Diễn lâu như thế mày không mệt à?"
Hai mắt con Vy ngạc nhiên nhìn cô, giọng nói đầy sự hoang mang:
" Sao chị lại nói em vậy? Em có diễn gì đâu chị, em có làm gì không phải thì chị cứ nói để em sửa. Chị đừng nói em như vậy."
Cô " Hừ lạnh một tiếng, hai mắt đỏ lên, đôi môi khô khốc tróc từng mảng da:
" Mày giết con tao, mày lại bảo mày không có làm gì? Mày là ác quỷ chứ không phải người nữa rồi. Mày không sợ nghiệp quật mày à Vy?"
" Chị Tuyết, chị đang như thế này tôi không muốn nói. Mà tôi không nói không phải là để chị thích nói gì thì nói đâu. Tôi đã nói tôi không biết, tại sao chị không nói ngay từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nha-chong/1405261/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.