Cả căn phòng đột nhiên rơi vào yên lặng, yên tĩnh như chết. Hai mắt cô mở to ngạc nhiên nhìn anh. Người đàn ông đang đứng trước mặt kia là chồng cô, là người đầu ấp tay kề với cô mỗi đêm, là người cô yêu thương, là mối tình đầu của cô. Thế nhưng, ngày hôm nay, người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ cô lại là người đuổi cô ra khỏi nhà.
Cô vẫn yên lặng nhìn anh, mười đầu ngón tay run rẩy bấu chặt vào nhau. Cô về quê vài ngày, tại sao anh lại nổi điên như vậy? Phải rất lâu sau, Tuyết mới lên tiếng:
" Anh Nam, sao anh lại..."
" Cô còn dám vác mặt về đây à? Mặt dày nhỉ? Hay muốn tôi phải phân chia tài sản với cô??? Hay cho con người lòng lang dạ sói, tính kế tôi à? Cô đừng có mơ."
" Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu gì cả."
" Loại đàn bà trơ trẽn, cô còn không hiểu điều gì.? Cắm cho tôi một cặp sừng to đùng, rồi bây giờ lại ngây thơ nói không hiểu. Cô cũng diễn sâu quá đấy. Hạ màn được rồi đấy."
Bà Hoa đứng bên ngoài, nhìn thấy con trai mình giận dữ như vậy, vội vàng khuyên ngăn:
" Được rồi, có gì thì từ từ nói. Con đừng nói vợ con như thế, tội nghiệp nó."
Nam khẽ " Hừ" lạnh một tiếng, ngón tay trỏ chỉ thẳng mặt cô:
" Mẹ còn bênh người đàn bà đó. Cô ta lén lút cặp bồ sau lưng con, rồi còn bỏ đi với bồ nữa. Vậy mà mẹ vẫn khuyên con từ từ được à.?"
Tuyết khó hiểu nhìn anh rồi quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nha-chong/1405246/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.