Tuyết giật mình, hoảng sợ nhìn anh, chưa bao giờ cô thấy anh tức giận như vậy. Mồ hôi trên trán cô bắt đầu rịn ra. Giọng nói lắp bắp:
" Em...là do lúc tắm em dùng bông tắm kì mạnh nên vậy thôi."
Ánh mắt sắc lạnh của Nam gắt gao nhìn chằm chằm cô. Khoé miệng anh nhếch lên nở nụ cười chua chát:
" Do bông tắm kì mạnh sao? Cô nghĩ tôi ngu à? Nếu cô kì mạnh thì vết đỏ đã kéo dài, làm gì có chuyện nhỏ như bờ môi ai hôn thế này.???"
Tuyết lắc lắc cái đầu nhỏ, hai tay nắm chặt lấy tay anh:
" Em nói thật mà, anh phải tin em."
" Chát". Một cái tát rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô. Hai mắt Tuyết mở to nhìn anh, mười đầu ngón tay đang nắm lấy tay anh buông thõng xuống, cả người trần như nhộng ngồi sụp xuống sàn nhà. Anh đánh cô, lần đầu tiên anh đánh cô như vậy. Đau, trong lòng cô nhói lên từng cơn đau đớn. Nỗi đau mất con còn chưa nguôi ngoai, lại thêm nỗi đau này nữa, cô phải làm sao???
Thấy cô im lặng, anh nghiến răng nói tiếp:
" Sao thế? Nhận rồi à??? Cô lén lút với thằng nào sau lưng tôi??? Nói mau??? Tôi ra sức đi làm kiếm tiền, để cho cô ở nhà vụng trộm với thằng khác như thế này à???"
Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má cô, giờ phút này, nỗi đau thể xác không thể bằng nỗi đau tinh thần của cô được. Ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, giọng nói cô lạc cả đi:
" Em không có. Thật sự không có."
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nha-chong/1405241/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.