Hành lang tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người. 
Một hồi lâu không ai nói gì. 
Thanh Thử thở ra một hơi, sâu kín nói,"Hoá ra là như vậy. Chúng ta vào đi thôi." Anh không nói gì cả. 
Vừa vào phòng, mẹ Tiêu cười ha hả nói,"Thanh Thử, mẹ và mẹ chồng con đang bàn bạc những chi tiết của hôn lễ, đến lúc đó Tiểu Viễn và cháu gái nhỏ của Mực Lăng sẽ làm hoa đồng, các con thấy có được không?" 
Thanh Thử cười hiền một tiếng, "Hai đứa bé nhất định sẽ là tiêu điểm." 
Mẹ Tiêu hé miệng nói với Phùng Tố, "Đứa nhỏ của Mực Lăng và Thanh Thử, nếu tương lai chị không có thời gian, tôi sẽ chăm." 
Phùng Tố cười khẽ, "Tôi có thời gian mà." 
Ba Trình cùng ba Tiêu không khỏi lắc đầu, không tham dự vào chủ đề của hai bà. 
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Thanh Dương mang theo người nhà quay về thành phố X. 
Mẹ Tiêu lôi kéo tay Thanh Thử, "Đừng cau có như quả mướp nữa, nửa tháng sau mọi người sẽ quay lại đây. Mẹ phải về thăm bà ngoại con và cả ông bà nội con, còn cả họ hàng thân thích nữa, để cho mọi người còn chuẩn bị nữa." 
Thanh Thử dùng dành tay bà, lưu luyến không rời. 
Khó có dịp mẹ Tiêu thấy cô làm nũng như vậy, lòng tràn đầy không nỡ, cuối cùng con gái cũng thoát ra, bà rất vui mừng, nhưng lại muốn lập gia đình. Sao lại nhanh như vậy chứ? 
"Mực Lăng là một đứa bé ngoan, con ấy, sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/1856294/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.