Xế chiều hôm đó, Trình Mực Lăng và Thanh Thử cùng đi đón Tiểu Viễn. 
Cách cánh cửa sắt lớn, hai người thấy Tiểu Viễn vừa nói vừa cười cùng cô bé bên cạnh. 
Thanh Thử lắc đầu một cái, "Di truyền thật là đáng sợ. Khi còn nhỏ anh trai em cũng giống y như vậy." 
Trình Mực Lăng bật cười, lôi kéo tay cô, đi tới. Tiểu Viễn vẫn không nhìn thấy bọn họ, ngược lại người giáo viên gọi, "Tiểu Viễn ——" 
"Tiểu Viễn, ba mẹ cậu tới đón cậu kìa." Người bạn nhỏ trong lớp hô. 
Tiểu Viễn xoay người, "Đó không phải là ba mẹ tớ, là cô dượng tớ." Nói xong cũng chạy ra ngoài. 
"Dượng, dượng tới đón cháu sao." 
Trình Mực Lăng bế cậu lên, "Cô cũng tới." 
Tiểu Viễn ôm cổ anh, không nói lời nào. 
Trình Mực Lăng vỗ vỗ mông cậu bé, "Tại sao không nói chuyện? Không phải là cháu vẫn nhớ cô sao?" 
"Tiểu Viễn, cô có mang theo bánh ngọt cháu thích ăn đấy——" Giờ đây Thanh Thử đã lĩnh ngộ được sự bướng bỉnh của cậu bé. 
Tiểu Viễn giương mắt nhìn cô một chút, "Được rồi, nể mặt dượng, cháu tha thứ cho cô. Cô, về sau cô không thể lại lén lút chạy ra ngoài chơi nữa." 
Thanh Thử gật đầu liên tục, "Không dám." 
"Thật." Thanh Thử bảo đảm, "Cô sợ sau này Tiểu Viễn không thèm để ý cô nữa." 
Vẻ mặt Tiểu Viễn miễn cưỡng, "Chuyện này tới đây coi như xong, cháu tha thứ cho cô." 
Thanh Thử hôn cậu nhóc một cái, "Tiểu tử thúi cũng thật là sĩ diện." 
Các vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/1856292/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.