Chương trước
Chương sau
Xế chiều hôm đó, Trình Mực Lăng và Thanh Thử cùng đi đón Tiểu Viễn.

Cách cánh cửa sắt lớn, hai người thấy Tiểu Viễn vừa nói vừa cười cùng cô bé bên cạnh.

Thanh Thử lắc đầu một cái, "Di truyền thật là đáng sợ. Khi còn nhỏ anh trai em cũng giống y như vậy."

Trình Mực Lăng bật cười, lôi kéo tay cô, đi tới. Tiểu Viễn vẫn không nhìn thấy bọn họ, ngược lại người giáo viên gọi, "Tiểu Viễn ——"

"Tiểu Viễn, ba mẹ cậu tới đón cậu kìa." Người bạn nhỏ trong lớp hô.

Tiểu Viễn xoay người, "Đó không phải là ba mẹ tớ, là cô dượng tớ." Nói xong cũng chạy ra ngoài.

"Dượng, dượng tới đón cháu sao."

Trình Mực Lăng bế cậu lên, "Cô cũng tới."

Tiểu Viễn ôm cổ anh, không nói lời nào.

Trình Mực Lăng vỗ vỗ mông cậu bé, "Tại sao không nói chuyện? Không phải là cháu vẫn nhớ cô sao?"

"Tiểu Viễn, cô có mang theo bánh ngọt cháu thích ăn đấy——" Giờ đây Thanh Thử đã lĩnh ngộ được sự bướng bỉnh của cậu bé.

Tiểu Viễn giương mắt nhìn cô một chút, "Được rồi, nể mặt dượng, cháu tha thứ cho cô. Cô, về sau cô không thể lại lén lút chạy ra ngoài chơi nữa."

Thanh Thử gật đầu liên tục, "Không dám."

"Thật." Thanh Thử bảo đảm, "Cô sợ sau này Tiểu Viễn không thèm để ý cô nữa."

Vẻ mặt Tiểu Viễn miễn cưỡng, "Chuyện này tới đây coi như xong, cháu tha thứ cho cô."

Thanh Thử hôn cậu nhóc một cái, "Tiểu tử thúi cũng thật là sĩ diện."

Các vị phụ huynh tới đón con mình ở chung quanh nhìn thấy bọn họ, có người nói, "Nhìn một nhà ba người này, thật là ưa nhìn. Ba mẹ còn trẻ như vậy."

Trình Mực Lăng nghe được, khóe miệng tràn ra nụ cười, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nhiều năm sau anh và Thanh Thử cùng đi đón con họ.

*****

Hai ngày sau Trình lão gia tỉnh lại, chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường. Cuối cùng thì người nhà họ Trình cũng thở phào một hơi.

Thanh Thử lại trở về tòa soạn tiếp tục đi làm, Chu Mật nhìn thấy cô là tức giận tới muốn nghiến răng, không khách khí chút nào liên tiếp quăng pháo, "Cô đi đã đâu? Bản thảo không thèm nộp, cô thật là! Thanh Thử, cô cũng quá nông nổi đi! Cô có biết là chúng tôi đều sắp chết vì bị làm phiền hay không?"

Thanh Thử liên tiếp xin tha thứ, "Xếp Chu, sẽ không có lần sau đâu. Bây giờ tôi nộp thêm hai chương nữa có được không?"

Chu Mật hừ một tiếng, "Thật không biết phải nói cô thế nào nữa?" Chu Mật đột nhiên có ý nghĩ, ban đầu thuyết phục Thanh Thử đến tòa soạn, không biết có đúng hay không. Thanh Thử là một người ưa tự do.

Lúc Lý Dục Bạch từ phòng làm việc đi ra ngoài, trông thấy cô, liền ồ lên một tiếng, "Cô đã trở về? Nhanh như vậy? Hòa hảo với Mực Lăng rồi hả ?" Anh ta nói bâng quơ.

Chu Mật không khỏi trợn to hai mắt, "Tiêu — Thanh — Thử —" Anh ta gọi tên cô từng chữ một.

"Xếp Chu ——" Thanh Thử thẹn thùng, "Để lúc nào khác tôi sẽ giải thích với anh sau."

Chu Mật thở ra một hơi thật sâu, "Cô đây là thế nào vậy? Thì ra gây gổ với ông chủ xong bỏ nhà đi hả? Bà chủ muốn đi thì đi chúng tôi không dám quản. Tôi đi làm việc nhé, bà chủ."

Thanh Thử biết anh ta giận mình thật rồi, không khỏi liếc mắt nhìn Lý Dục Bạch oán trách.

Lý Dục Bạch nhún nhún vai, "Chuyện không liên quan đến tôi."

Thanh Thử vô lực cãi lại, "Sư huynh ——"

Lý Dục Bạch tốt bụng giúp cô nghĩ kế, "Hay là vậy, cô bảo vị kia nhà cô tháng này phát thêm một món tiền thưởng, an ủi trái tim bị thương của chủ bút Chu một chút." Nhìn cái vẻ mặt một bộ xem kịch vui của anh, Thanh Thử cũng biết là anh ta cố ý.

Cả ngày Chu Mật không thèm nói chuyện với cô, thật ra thì Chu Mật cũng đang chịu đựng. Bây giờ mình biểu hiện càng mất mát, Thanh Thử sẽ càng có cảm giác tội lỗi, để sau này còn đề đạt nguyện vọng, còn bây giờ nhất định phải hung hăng giày vò cô.

Sắp đến giờ tan tầm, Chu Mật vẫn còn ở phòng làm việc. Thanh Thử gõ cửa một cái rồi đi vào, "Xếp Chu, tan ca thôi."

Chu Mật giương mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Thanh Thử le lưỡi, "Xếp Chu, tôi đã sai rồi."

Đầu ngón tay Chu Mật gõ bàn một cái, "Thật là không coi tôi là bạn mà."

"Nào có? Tôi không nói với anh chỉ là do không có cơ hội thích hợp." Thanh Thử tranh thủ thời gian giải thích.

Chu Mật nhíu mày, "Rốt cuộc tôi là người ngoài mà." Anh ta cảm khái nói.

Thanh Thử đau lòng một hồi, "Xếp Chu, thứ bảy tôi làm chủ, mời mọi người đi ăn cơm. Địa điểm cho anh chọn?"

"Vai nam chính ra sân sao?" Chu Mật tỏ vẻ không chút để ý.

Thanh Thử kinh ngạc gật đầu, "Chắc chắn!"

"Được! Vậy thì nhà hàng Tinh Duệ đi." Chu Mật mắt không thèm nháy một cái.

Nhà hàng Tinh Duệ, nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố C, giá cả thật sự làm cho người ta trố mắt.

Thanh Thử vui vẻ đồng ý.

*****

Buổi chiều thứ bảy, Trình Mực Lăng tới tòa soạn đón Thanh Thử. Quan hệ của hai người chính thức được công bố, trong nháy mắt tòa soạn náo nhiệt hẳn lên.

Chu Mật đứng một bên, hứng thú nhìn.

Trình Mực Lăng hòa đồng, chưa bao giờ tự cao tự đại, chung đụng với bọn họ không tệ. Mọi người ồn ào lộn xộn trêu ghẹo.

"Ông chủ, anh đã dùng hành động minh chứng cho một câu nói —— nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài."

"Ha ha ha ——"

Thanh Thử cũng biết bọn họ sẽ nói như vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trình Mực Lăng.

Trình Mực Lăng cong khóe miệng cười cười, "Các vị, chúng ta hãy nâng cốc." (Câu này mình chém!)

Mọi người đều đứng dậy.

Chu Mật ở bên tai cô nói khẽ, "Chắc kiếp trước cô đã làm bao nhiêu việc tốt, nên kiếp này cô mới gặp được Trình Mực Lăng."

Gương mặt Thanh Thử hạnh phúc, "Tại sao anh không nói anh ấy phải làm bao nhiêu việc tốt mới gặp được tôi?"

Mặt Chu Mật co quắp.

Trình Mực Lăng lái xe, Thanh Thử ngồi ghế phụ. Xe chậm rãi đi về phía trước.

Cô nhìn bên ngoài, "Không phải mình đi về nhà sao?" Cô hỏi.

"À, ông nội muốn gặp em." Trình Mực Lăng không chút để ý nói.

Thanh Thử lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Sao anh không nói sớm? Em chưa chuẩn bị gì cả."

Trình Mực Lăng buồn cười, "Lần trước không phải đã gặp rồi à? Sao lại căng thẳng như vậy."

Lần trước, Trình lão gia vừa mới tỉnh lại, ý thức vốn chưa khôi phục lại.

Thanh Thử cau mày, "Mực Lăng anh thật là."

Trình Mực Lăng nói sâu xa, "Không phải là học từ em sao? Tiền trảm hậu tấu."

Trong nháy mắt Thanh Thử thấy nhụt chí. Tiểu Viễn và anh đều thù dai như nhau a. Quả nhiên là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen.

Đến bệnh viện, người nhà họ Trình đều ở đây, bao gồm cả vợ con Trình Mực Dương.

Miểu Miểu nhìn thấy Trình Mực Lăng bèn chạy tới, "Chú ——"

Trình Mực Lăng ôm lấy cô bé, lần đầu tiên cô bé thấy Thanh Thử, ngượng ngùng nhìn Thanh Thử mấy lần.

"Miểu Miểu, đây là thím." Trình Mực Lăng nói.

Trong nháy mắt Phùng Tố nhìn sang, đáy mắt có cảm xúc không rõ.

Miểu Miểu có chút ngượng ngùng, "Chào chị ạ ——" cô bé chào một câu, mọi người trong phòng đều cười.

Thanh Thử lộ ra vẻ mặt khó xử, liếc nhìn Trình Mực Lăng.

Lúc này ông cụ suy yếu nằm trên giường bệnh thở ra một hơi, "Miểu Miểu không thể gọi bừa, là thím. Thứ tự vai vế không thể bừa bãi."

Sắc mặt Phùng Tố thoáng biến đổi.

Thím của Trình Mực Lăng là Tiếu Nhược Hoa vội vàng mở miệng, “Chắc do Miểu Miểu của chúng ta thấy thím nhỏ trẻ quá ấy mà, nhưng mà, Miểu Miểu về sau phải gọi là thím."

Thanh Thử hướng về phía Miểu Miểu cười cười.

Miểu Miểu le lưỡi một cái, toét miệng, "Thím nhỏ thật là xinh đẹp."

Ông cụ nói, "Cô nhóc, tới đây, để ông nội nhìn một chút."

Thanh Thử chậm rãi đi tới, "Ông nội Trình——"

Ông cụ cười ra tiếng, cảm thấy hàng mi nét mày của cô giống như đã từng quen biết, rất giống với một người bạn thưở nhỏ năm xưa."Cuối cùng Mực Lăng đã đưa cháu tới, ông còn sợ không thấy được mặt cháu." Ông cụ nói chuyện một lát thì có hơi kiệt sức.

"Ba, ba nghỉ ngơi một lát." Phùng Tố lo âu nói.

"Không việc gì không việc gì." Nhìn ra được, tâm trạng ông cụ rất tốt."Mực Lăng, còn không bảo Thanh Thử ngồi xuống."

Mực Lăng cười khẽ, lôi kéo Thanh Thử ngồi ở một bên.

Thanh Thử nói chuyện với ông cụ một hồi. Ông cụ biết cô và Tiểu Viễn sống ở thành phố C, bèn nói, "Có cơ hội mang theo đứa bé tới đây chơi."

Phùng Tố nghĩ đến Tiểu Viễn, vừa bực mình vừa buồn cười, ban đầu bà còn lầm tưởng Tiểu Viễn là con của Mực Lăng. Nhưng đứa bé kia quả thật khiến cho người ta thích.

Nhà họ Tiêu không tệ, tính tình hay hình thức của Thanh Thử đều rất khá. Hai người này đứng chung một chỗ nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, nhưng bà là một người mẹ, bà không thể nào chấp nhận việc con mình ở cùng một chỗ với một cô gái đã có người trong lòng.

Phùng Tố mâu thuẫn.

Tiếu Nhược Hoa vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, "Chị xem Thanh Thử vừa tới, khí sắc của ông cụ đã tốt lên nhiều."

Phùng Tố khô khốc cười một tiếng.

Thanh Thử tự nhiên cũng cảm nhận được thái độ của Phùng Tố đối với cô, aizz, ai bảo lúc trước cô lại giày vò con trai người ta như thế.

Lúc Thanh Thử rời đi, ông cụ buông lời, "Có thời gian thì tới nhà chơi nhé."

Tất cả mọi người hiểu, ông cụ đã công nhận Thanh Thử.

Trên đường Trình Mực Lăng và Thanh Thử trở về, Thanh Thử buồn bã, "Ông nội anh thật là hòa ái, tuyệt không lạnh lẽo vô tình như trên thương trường vẫn nói."

Trình Mực Lăng cười, nghĩ thầm đấy là em chưa biết khi ông còn trẻ, nếu không làm sao Trình có thể có ngày hôm nay."Ai bảo em khiến cho người khác yêu mến chứ? Có lẽ đây chính là duyên phận."

Cũng không dám nói, anh đã tốn bao nhiêu công phu để thuyết phục ông cụ, phải đảm bảo thành tích năm nay của công ty sẽ tăng lên bao nhiêu.

Phùng Tố về đến nhà, ba Trình thấy vẻ mặt bà buồn bực."Sao rồi? Mặt mũi nghiêm trọng vậy."

Phùng Tố thở dài một cái, "Tại con trai anh đấy."

Ba Trình biết hôm nay con trai đưa người đi gặp ông cụ, ông cụ rất hài lòng. Ông tháo cà vạt ra, "Cô bé đó như thế nào?"

Phùng Tố trừng mắt nhìn ông một cái, “Anh định mặc kệ con trai anh à!"

Ba Trình nở nụ cười, “Con trai em sinh chả lẽ em còn không hiểu à? Từ nhỏ những chuyện nó đã nhận định có từng thay đổi một lần nào không? Huống chi nó có bao giờ sai lầm chưa?" Ông kéo vai Phùng Tố qua, "Yên tâm đi, em còn lo con trai em không xử lý được cả chuyện yêu đương nữa sao?"

"Em không có ý đó." Phùng Tố phiền não."Anh có biết, trước đây cô gái đó có một vị trúc mã, sau này đã chết, khi đứa bé kia ở Mĩ đã quen với Mực Lăng, có đôi mắt rất giống với mắt của Mực Lăng nhà chúng ta."

Ba Trình sững sờ, ngẩn ra một hồi lâu, ông trầm ngâm nói, "Nếu Mực Lăng đã biết mà vẫn chấp nhất như thế, cho dù chúng ta có chia rẽ mạnh mẽ hơn nữa, em cảm thấy sẽ có tác dụng à?"

Phùng Tố chần chờ đáp, "Vô dụng thôi."

Ba Trình lắc lắc bả vai bà, "Thôi, Phùng nữ sĩ, hãy nhìn về phía trước. Tin tưởng sức quyến rũ của con trai em đi."

Phùng Tố bất đắc dĩ hơi mím khóe môi, "Không ngờ bây giờ ngược lại anh còn biết an ủi người khác nữa."

Thế nhưng gương mặt ba Trình lạnh nhạt, "Thôi, vì để cho ông cụ gật đầu, nửa năm này con trai mình đã cố gắng biết bao nhiêu, em cũng thấy rồi."

Nhắc tới việc này, trong lòng Phùng Tố lại đau một hồi. Cứ tưởng rằng chuyện tòa soạn kia là sự nghiệp bộc phát nhất thời, ai ngờ chính là sự phòng ngừa chu đáo của anh. Phùng Tố lắc đầu luôn."Tùy duyên vậy."

Thanh Thử hắt xì liên tiếp nhiều cái liền, cô sờ mũi một cái. Trình Mực Lăng hỏi, "Bị cảm?"

"Không có a." Cô hắng giọng một cái, "Nhất định là có người nhớ em." Vẻ mặt cô tự luyến.

Trình Mực Lăng vuốt vuốt sợi tóc của cô, "Anh vẫn luôn nhớ em mà.. sao không thấy em bị hắt xì?"

Thanh Thử ngây người, người này thật là càng ngày càng biết nói lời ân ái rồi.

Mặt không đỏ hơi thở không gấp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.