Tiểu Viễn kéo tay anh một cái,"Dượng, dượng làm sao vậy?"
"Không sao cả, gõ cửa thôi." Trình Mực Lăng khôi phục vẻ ôn hòa trước sau như một rất nhanh.
Tiểu Viễn dùng sức đập đập cửa, "Cô, mở cửa, chúng cháu mua rất nhiều thức ăn."
Nhưng mấy giây trôi qua, cánh cửa vẫn không mở.
"Cô còn đang ngủ phải không?" Tiểu Viễn nắm tóc, "Cô lười quá đi mất."
Ánh mắt Trình Mực Lăng chìm đi mấy phần, sắc mặt cũng buồn buồn.
Tiểu Viễn lại đập cửa thêm vài cái.
"Tiểu Viễn, đừng đập nữa." Cô không ở nhà.
"A, dượng mau gọi điện thoại cho cô đi."
Trình Mực Lăng lấy điện thoại di động ra, bấm số, điện thoại di động tắt máy.
Tiểu Viễn cũng nhíu mày, "Cô đi đâu rồi?"
Sắc mặt Trình Mực Lăng lạnh lùng, “Chúng ta đi lên tầng trên trước đã."
Hai người vừa mới bước mấy bước lên cầu thang, thang máy tầng năm mở ra. Trình Mực Lăng chợt quay đầu.
Tôn Viêm Viêm đi ra từ bên trong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ, "Mực Lăng —— Thanh Thử bị điên rồi hay sao ý? Ba giờ sáng gọi điện thoại cho em, nói là cô ấy muốn đi ra ngoài một chuyến."
Trình Mực Lăng đi đến trước mặt cô, "Cô ấy có nói cô ấy đi đâu không?"
Sắc mặt Tôn Viêm Viêm ngưng trọng, "Cái gì? Cô ấy đi thật? Em cứ nghĩ là em ngủ mơ cơ." Nhìn lại nét mặt của Trình Mực Lăng, cô mơ hồ đoán được rằng có thể chuyện không đơn giản như vậy."Cô ấy không nói, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/1856284/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.