Tiểu Viễn quen thân với Trình Mực Lăng rất nhanh, Trình Mực Lăng lắp mô hình xe hơi với cậu bé, tình cảm của hai người lập tức đã gần gũi hơn. 
Vẻ mặt cậu nhóc khâm phục, "Dượng, dượng thật lợi hại. So với ba cháu lợi hại, ba cháu toàn nói chúng ta ngu ngốc." Dù tiếng Trung kém tới thế nào, xưng hô ‘dượng’ này lại nói rất rõ ràng vang dội. 
Trình Mực Lăng cười cười,"Thật sao?" Anh bắt đầu mong đợi nhanh chóng được gặp anh vợ. 
Tiểu Viễn nhái giọng Tiêu Thanh Dương nói, "Ba cháu luôn nói như vầy này, Viên Hề, con mình thật thật đần." 
Vẻ mặt Thanh Thử không nén được giận, gia giáo của thằng bé này đã bị rơi rụng hết. 
"Mẹ cháu gọi là Viên Hề ——" Trình Mực Lăng nhớ lại cái tên này. 
"Tên của cháu ghép từ họ của ba và họ của mẹ, cho nên gọi là Tiêu Viễn." 
"Họ của ba và họ của mẹ." Anh như có điều suy nghĩ. 
Thanh Thử bổ hoa quả xong mang tới, vừa lúc nghe được câu này. 
Trình Mực Lăng quay đầu lại nói, "Tên của Tiểu Viễn nghe thật hay." 
Thanh Thử oán thầm, có thể không để ý tới bọn họ không? 
"Thanh Thử, họ của em nghe rất hay, tương lai dùng làm tên của đứa bé, sẽ là một cái tên không tệ đâu." 
Thanh Thử thật thà thì thầm trong lòng —— Trình Tiêu, Trình Tiêu. Qua mấy giây, mặt hơi nóng, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ, thật là đủ rồi. 
Tiểu Viễn trong trẻo nói, "Dượng họ Trình, cô họ Tiêu, em trai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/1856274/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.