Húp cháo của người ta, nằm giường của người ta, thì phải bán mạng làm việc cho người ta.
Từ đại ca côn đồ thành đông đến làm phục vụ trong tiệm của Ôn Cẩn, Viên Chước chuyển giao nghề nghiệp vô cùng tự nhiên.
Chắc là ông trời cảm thấy nhân phẩm của hắn còn ổn ổn, ban cho hắn chút vận may soi sáng cuộc đời, hắn không hỏi Ôn Cẩn tại sao thu nhận hắn, cũng không hỏi Ôn Cẩn có thật sự thích hắn hay không.
Hắn bỏ qua quy trình tỏ tình, bị từ chối, lại tỏ tình, mà trực tiếp bước đến vị trí gần Ôn Cẩn nhất, hắn không bận tâm giữa bọn họ có nảy sinh cái gọi là tình yêu hay không, hắn chỉ biết hắn là con chó đầu tiên được Ôn Cẩn mang về nhà.
Không truy cứu nguồn gốc vấn đề là một thói quen tốt, Viên Chước thuận nước đẩy thuyền, rất hợp với cái tính qua loa cho xong chuyện của Ôn Cẩn, không già mồm không xoắn xuýt, củi gạo dầu muối, nêm đúng món, dùng đúng người.
Ôn Cẩn mua đồ ăn, hắn quét rác, Ôn Cẩn ở sau phá banh nhà bếp, hắn ở sảnh trước túm cổ áo gã lưu manh bắt người ta nhè tiền bo, Ôn Cẩn bưng khoai tây chiên lên cho người ta, hắn chặn cướp giữa đường, dùng cả hai tay vồ lấy khoai tây vội nhét hết vào miệng, còn sai đám đàn em trả tiền cho mình.
Cuộc sống cứ thế trôi qua cũng ra hình ra dạng, điều không được hoàn mỹ duy nhất chính là Viên Chước giành làm hết mọi việc, lê cái thân đầy vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-dep-va-cho-hoang/3429922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.