Mọi người đều nói, Viên Chước là một con chó hoang.
Hơn nữa còn là một con chó điên lăn lộn cắn xé từ tầng dưới cùng của xã hội đi lên. Cướp đất, giật hàng, ghẹo người, thấy ngóc ngách nào trống là chui vào, thấy rắc rối thì cũng chẳng ngại chen vào một chân, trên con đường tấp nập người nọ kẻ kia kéo bè lũ đánh nhau, hắn thì cứ nhân cơ hội nhè mấy tên mình trông ngứa mắt ké vài ba đấm.
Viên Chước từ một địa phương xa tới, hắn không có kiến thức, không có tiền, không mối quan hệ, ngay cả quán điểm tâm mỗi ngày chỉ bán bốn tiếng buổi sáng sâu trong hốc hẻm, hắn cũng sấn tới một hai kiếm chút da lông.
___ Mỗi sáng sáu giờ rưỡi ăn quỵt của người ta sáu cái bánh bao, nói dễ nghe là thu phí bảo hộ khai thác đường mới.
Thành phố A lớn hơn quê của Viên Chước mấy trăm lần, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, thành phố A có tài nguyên thiên nhiên, nhân tài đầy rẫy, ra đường đâu đâu cũng là chuyên gia, trắng đen lẫn lộn, xã hội đen thì bỏ nghề quy ẩn, quan chức thì bao che buôn bán hàng lậu, trốn thuế, muôn hình muôn vẻ, việc gì cũng có.
___ Kẻ lấy bánh bao làm phí bảo hộ như Viên Chước, mấy sếp tai to bắt hắn lấp biển còn ngại phí xi măng.
Hắn là một con chó hoang không đáng đặt cược, cũng như một thứ đồ trang trí chẳng gây được sức ép, nhưng chó hoang cũng có sở trường của chó hoang, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-dep-va-cho-hoang/3429918/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.