Ngày hôm sau, Ngô Trăn Suất sau khi tỉnh lại, dương quang ấm áp xuyên cửa qua kính chiếu vào, xung quanh thanh thản lại yên tĩnh.
Mạc Dật bưng cháo bước vào, vừa lúc nhìn thấy người trên giường vẫn còn ngái ngủ kéo chăn.
“Kỳ, tỉnh.” Y bất giác nhu hòa thần sắc, khóe mắt đầu mày đều ánh lên nét vui sướng, nhanh bưng cháo đến để qua một bên, ngồi vào trên giường, “Hiện tại cảm thấy thế nào? Trước ăn chút cháo đi.”
Ngô Trăn Suất mơ hồ một hồi rồi dần dần thanh tỉnh, nhìn nam nhân trước mắt ý cười doanh doanh phong, trong đầu dần dần nhớ tới tối hôm qua phát sinh chuyện gì.
Sau đó… Nháy mắt cả người đều Sparta = dựng lông vịt!
Hắn ngày hôm qua là làm với một người đàn ông, mà hắn cũng là đàn ông mà còn chưa có làm ăn được gì đã bị ngất trước?
Trầm mặc thật lâu sau, hắn mới mở miệng, gằn từng chữ một.
“… Đi ra ngoài.”
Ngô Trăn Suất thật sự muốn yên tĩnh, đừng hỏi là ai làm hắn muốn như vậy.
Nhìn người trước mắt thần sắc lãnh đạm thản nhiên phun ra mấy chữ, Mạc Dật nháy mắt cảm thấy bối rối, ánh mắt phức tạp của đối phương làm y chột dạ.
Y còn tưởng rằng tối hôm qua vẫn chỉ là mộng mị, Kỳ đâu có tâm ý tương thông với y, cho nên hôm sau tỉnh lại mới có thể tỏ ra khó chịu thế này. Bất quá thực hiển nhiên là y suy nghĩ nhiều rồi, nhìn thái độ này của Kỳ, rõ ràng chỉ là bởi vì buồn bực chuyện đêm qua.
“Kỳ, không có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nghiep-phan-dien/1342397/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.