Ngô Trăn Suất ngay lúc Tô Thiệu Khiêm lần thứ N chôn đầu vào cổ mình, thở ra hơi ấm nóng đến mức mảng da ở đó ửng hồng, rốt cuộc cũng nhẹ buông tay ném người xuống đất. Nếu hắn bây giờ còn không nhìn ra Tô Thiệu Khiêm nổi điên gì, thì mấy cái thế giới hắn bị “Mạc Dật” dây dưa sẽ thật sự uổng phí!
Lúc Tô Thiệu Khiêm kịp phản ứng, vẻ mặt của anh đã mang nét đáng thương cùng trách móc!
“Tôi là người bị thương đó.”
“Tôi thấy tinh thần của anh vẫn tốt lắm mà, tự đi đi.” Ngữ điệu lạnh lùng vang lên.
Tô Thiệu Khiêm nghe vậy lập tức tiu nghỉu, nhưng nhìn người kia đã đi một đoạn xa rồi, anh cũng đành khập khiễng bước theo.
…
Nữ y tá của trường là một cô gái trưởng thành và xinh đẹp, lại quyến rũ hào phóng. Nhưng mà lúc này Ngô Trăn Suất đang diễn nên lực bất tòng tâm, mà Tô Thiệu Khiêm lại hoàn toàn không có hứng thú.
Bởi vậy, lúc y tá dùng bông băng cùng cồn rửa vết thương cho anh, tuy rằng đau đớn có thể chịu được, nhưng Tô Thiệu Khiêm vẫn tận lực nhe răng trợn mắt, biểu tình thống khổ để con người đang dựa lưng vào tường kia chú ý.
Nhưng đáng tiếc là, anh có diễn ra sao cũng bị thờ ơ, bởi vì Ngô Trăn Suất vui sướng vì biểu hiện nhiệt tình của người đẹp kia.
Y tá vừa bôi thuốc cho Tô Thiệu Khiêm, vừa hào hứng gợi chuyện với hắn.
Ngô Trăn Suất tuy rằng nói rất ít, nhưng dựa vào tính cách của hắn mà nói thì đáp lời được như vậy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nghiep-phan-dien/1342374/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.