Tịch dương dần buông, còn sót lại cuối cùng một chút ánh chiều tà, phủ lên người cũng không nề hà gì, ngược lại có một loại nhu hòa thoải mái.
Mục quốc lãnh cung cách đó không xa, ngụ trên một tòa núi, một thân ảnh y phục thanh tao nhàm chán nằm trên tháp, một chân khẽ rũ, một chân khác gác lên, nhàm chán đong đưa.
Người nọ một đầu tóc xanh mướt xoã tràn qua vai, áo xanh ngoài quần trắng, tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng là nữ trang không thể nghi ngờ.
Nàng thoạt nhìn mười ba mười bốn, ngũ quan xinh xắn, bởi vì niên thiếu nên có chút thanh xuân dào dạt, xinh đẹp, nhưng lúc này mặt không đổi sắc cùng với khí chất lười nhác quanh thân thấy thế nào cũng rất quỷ dị!
…
Ngô Trăn Suất vẫn cảm thấy, đường nhân sinh không hành hạ nhân vật chính, thì nhân vật đó không phải là nhân vật chính!
Nhưng mà… Hắn lần này sắm vai cũng không phải nhân vật chính nha! Sao vẫn bị hành hạ khổ bức vậy trời!
Hắn lần này thân phận là công chúa thất sủng của Mục quốc!
Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, là CÔNG CHÚA đó!
Nói, đến vị “Công chúa” này, đúng là có một thời thơ ấu bi thương. Mẫu phi lúc còn hoài thai hắn đã bị hãm hại biếm lãnh cung, lúc sinh hắn lại vì sinh khó mà chết. Vì bảo hộ tiểu hoàng tử mới sinh ra, đã truyền báo cho hoàng thượng đây là nữ hài.
Lúc hắn mới sinh, tuy Hoàng Thượng nói là không muốn nhìn, nhưng rốt cuộc vẫn ban tên —— Mục Kỳ.
Cứ như vậy, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nghiep-phan-dien/1342359/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.