Chương trước
Chương sau
Dịch: LTLT

Trong thời gian 2 giây ngắn ngủi này, Hứa Thịnh đều đang ngơ ngác.

Thử nghĩ xem, kết thúc hai ngày thi cuối kỳ, vào ngày nghỉ, lúc đang bịn rịn lưu luyến tạm biệt với bạn trai, muốn hôn một cái còn chưa hôn được thì… sét đánh.

Tiếng sấm đánh đùng đùng bên tai mấy lần, cảm giác choáng váng quen thuộc lập tức đánh tới, Hứa Thịnh chớp chớp mắt, nhưng mà trong nháy mắt, tầm nhìn của cậu đã thay đổi, vốn đang bị Thiệu Trạm bóp eo lúc này cậu đã thành người bóp eo rồi. Dáng người Thiệu Trạm có hơi cao, lúc này đang cúi đầu nhìn cậu, hô hấp của hai người đã sắp quấn vào nhau.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.

Sau đó Hứa Thịnh chợt buông tay ra.

Thiệu Trạm lùi về sau mấy bước.

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Tuy biết người trong cơ thể không phải là mình nhưng bỗng nhiên đối diện với gương mặt của bản thân, còn dựa sát đến như vậy khó trách thấy không quen, vô thức muốn tránh xa một chút.

Một lát sau, Hứa Thịnh miễn cưỡng mở miệng nói: “Cậu…” Giọng nói của Thiệu Trạm, mang theo sự lạnh lùng quen thuộc.

Quan hệ của hai người các cậu ở mấy lần sét đánh trước đó coi như là bình thường, lần đầu tiên là đang đối đầu với nhau, lần thứ hai là cởi bỏ nỗi lòng, lần thứ ba đã bắt đầu rung động, nhưng mà… chưa từng xảy ra việc hoán đổi linh hồn sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Con mẹ nó.

Tình huống gì đây? Tôi biến thành bạn trai của tôi?

Thiệu Trạm cũng đang định nói chuyện, hắn đưa tay lên nhéo nhéo sống mũi nói: “Cậu nói trước đi.”

Bây giờ Hứa Thịnh chỉ có một bụng chửi thề muốn nói mà thôi: “Đệt, chúng ta lại đổi nữa à?”

Thiệu Trạm cũng không chấp nhận nổi tình trạng lúc này, hắn nói: “Nếu Nếu như bây giờ không phải đang nằm mơ vậy thì cậu không nhìn lầm.”

“…” Hứa Thịnh bình tĩnh lại, hỏi tiếp, “Vừa rồi cậu nói nghĩ bao lâu?”

Hứa Thịnh hỏi xong tự mình nhớ ra: “Nửa tháng.”

“…”

Thời gian nửa tháng này rõ ràng càng dài đằng đẵng.

Nhìn từ một góc độ nào đó thì kỳ nghỉ này bọn họ không phải tách ra.

Bởi vì đã vào thẳng trong cơ thể của đối phương rồi.

Hóa ra, việc dài đằng đẵng hơn xa nhau với bạn trai chính là mang thân phận của bạn trai để nghỉ.

Con người luôn có tâm lý may mắn, nghĩ rằng không chừng sét sẽ không đến nữa. Cho nên khoảng thời gian sau cuộc thi bốn trường, hai người dần dần bỏ qua chuyện này, nhưng không ngờ rằng có vài chuyện nên đến vẫn sẽ không tránh được.

Dù sao thì hai người cũng có mấy lần kinh nghiệm, cảnh tưởng nguy hiểm thế nào cũng đã từng gặp, tuy từ khóa “kỳ nghỉ” này đánh hai người đến luống cuống tay chân nhưng mà Thiệu Trạm vẫn bình tĩnh lại lập tức: “Lát nữa mẹ cậu đến trường đón cậu à?”

Hứa Thịnh thầm nói may mà vừa rồi đã từ chối Hứa Nhã Bình: “Không, mẹ tôi muốn đến nhưng tôi nói với bà ấy là tôi tự về.”

Thiệu Trạm hỏi ngắn gọn: “Hoàn cảnh gia đình, nói sơ qua đi.”

Hứa Thịnh cũng không thể kể toàn bộ chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn của mình, chỉ có thể trần thuật đơn giản, cụ thể gặp phải vấn đề gì thì phân tích rõ ràng sau: “Trong nhà chỉ có tôi với mẹ, hết rồi, quan hệ không tốt lắm, cậu đừng chủ động chọc mẹ tôi là được.”

Hứa Thịnh nói đến đây thì hơi khựng lại, nói tiếp: “Cũng đừng nhắc… chuyện lớp năng khiếu, mẹ tôi không thích việc này lắm.”

Thiệu Trạm nhớ đến lớp năng khiếu mỹ thuật kia, bởi vì tình huống khẩn cấp, không kịp hỏi vì sao không thể nhắc.

“Cậu thì sao?” Hứa Thịnh hỏi ngược lại, “Có gì cần phải chú ý gì không?”

Thiệu Trạm nói: “Chìa khóa ở trong túi áo bên trái, đừng làm mất nếu không thì sẽ bị nhốt ở ngoài, không ai mở cửa cho đâu. Cậu biết nấu ăn không? Trong nhà chắc không còn đồ nấu ăn gì rồi, nếu không biết nấu thì có thể đặt thức ăn bên ngoài…”

Thiệu Trạm rất ít khi nói nhiều như thế, Hứa Thịnh càng nghe càng cảm thấy những mục chú ý của hắn hình như bị lạc đề rồi.

Đến khi hắn nói “điều khiển của máy điều hòa ở chỗ nào” thì Hứa Thịnh ngắt lời: “Mẹ nó cậu chờ chút, cậu muốn tôi chú ý những việc này à?”

Thiệu Trạm: “Nếu không thì muốn cậu chú ý cái gì?”

Hứa Thịnh định nói chẳng phải nên chú ý về thông tin gia đình hay sao.

Thiệu Trạm đang ở trong cơ thể của Hứa Thịnh, mắt cười nhướng lên theo thói quen của Hứa Thịnh cũng bị hắn đè xuống, giọng nói vẫn là giọng ban đầu nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác biệt, hắn thở dài nói: “Những chuyện khác có lẽ không cần, chuyện cần chú ý của tôi là cậu, cậu chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”

Trong nhà Thiệu Trạm chỉ có một mình hắn, trước khi ba Thiệu xảy ra chuyện thì mẹ hắn đã ly hôn với ba hắn rồi, khoảng thời gian đó ba hắn làm ăn thất bại, xảy ra vấn đề về tinh thần.

Sau đó chưa đến nửa năm, hắn lại đón đêm mưa to như trút nước, sấm chớp vang dội ấy.

Xe cảnh sát với các bản tin kéo nhau đến, và cả ánh mắt giống như kim châm của những người xung quanh.

Hứa Thịnh vốn dĩ còn đang nghĩ làm thế nào đây, lo lắng chuyện này lo lắng chuyện kia, cuối cùng bị câu này của hắn làm cho đáy lòng mềm nhũn, tạm thời gác vô số tưởng tượng cùng với lo lắng qua một bên: “Anh lo lắng cho em đến thế à?”

Thiệu Trạm rất thích nghe Hứa Thịnh gọi anh.

Bất cứ lúc nào, đặc biệt là lúc hôn môi với lúc “làm” giúp hắn, Thiệu Trạm thích nhìn cái tai đỏ bừng của cậu, lông mi rung rung giống như cánh bướm, đuôi mắt cũng bị tình dục nhuốm đỏ, khàn giọng gọi hắn.

Chỉ không bao gồm hiện tại.

Thiệu Trạm: “Đổi về rồi hẳn gọi, nghe khó chịu.”

Hứa Thịnh: “Cậu không thể xuyên qua hiện tượng để nhìn bản chất à?”

Thiệu Trạm: “Không thể.”

Hứa Thịnh: “…” Ờ.

Hai người đối chiếu thông tin cơ bản, nhất trí gặp phải chuyện gì cũng không được manh động, hành sự theo hoàn cảnh, lúc này mới kéo hành lý “của mình”, chuẩn bị nộp chìa khóa bước ra khỏi tòa ký túc xá. Quản lý ký túc xá nhìn thấy “Thiệu Trạm” bước ra, nhiệt tình mỉm cười nói: “Nộp chìa khóa, ký tên, ký ở đây.”

Bác quản lý có ấn tượng vô cùng tốt với Thiệu Trạm, vẫn luôn cho rằng đây là học sinh xuất sắc hiền lành ngay thẳng, vừa khai giảng đã tố giác hành vi leo tường sai trái của học sinh hư.

Với lại chữ viết của em học sinh này còn rất đẹp, ngòi bút mạnh…

Hứa Thịnh nhận bút, điền tên Thiệu Trạm vào bảng.

Bác quản lý ban đầu nghĩ rằng là ngòi bút mạnh mẽ, nhưng lúc này nhìn chữ ký trên giấy, trong đầu chỉ còn lại hai chữ “lộn xộn”.

Chữ này sao lại xấu như vậy?

Sau khi ký tên xong, Hứa Thịnh cười với bác quản lý: “Chúc bác nghỉ vui vẻ, học kỳ sau gặp lại.”

Bác quản lý giật mình, sau đó ông nhìn thấy thiếu niên mặt lạnh kia đi ở đằng sau “Thiệu Trạm”, ký hai chữ khá đẹp trên giấy: Hứa Thịnh.

Sau đó, thiếu niên mặt lạnh kia duỗi tay từ đằng sau, nhấn lên cái ót của người đằng trước, ép người kia quay lại: “Đi thôi.”

“Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.” Đến trạm xe buýt, học sinh Lục trung đã lục tục đi xong một đợt, dòng người thứ hai là đoàn quân học sinh nội trú. Hứa Thịnh nửa ngồi trên vali, vừa nói vừa cúi đầu gõ chữ, “Ở đây về nhà tôi rất tiện, cậu ngồi tuyến số 2, xuống tàu điện ngầm, ngồi sáu trạm của tuyến số 3 đi về phía đường Dự Nam thì đến rồi.”

“Gửi rồi.” Thiệu Trạm nói, “Xe đến rồi, tôi nhìn cậu lên xe.”

Đang nói chuyện, xe buýt chạy về phía Nam Bình dần dần cập bến, cửa xe mở ra, vài ba người đi đường bước lên.

Khu Nam Bình cách khá xa, có rất ít học sinh từ Nam Bình thi đến đây. Hứa Thịnh xách vali tiến lên mấy bước, sau đó lùi lại, vì bên cạnh còn có những người khác đang chờ xe, chỉ có thể một tay ôm lấy vai Thiệu Trạm, tiến lại bên tai hắn nói: “Vừa rồi tối mới nhớ ra một chuyện phải chú ý.”

Hứa Thịnh nói đến đây thì hơi ngừng lại.

“Chuyện phải chú ý cuối cùng chính là… nhớ nhớ bạn trai của cậu đó.”

Hứa Thịnh nói xong mới buông tay, xách vali lên xe, sau khi quẹt thẻ thì đi đến cuối xe,

Tuyến đường đến Nam Bình rất dài, sau khi lên xe Hứa Thịnh cầm điện thoại của Thiệu Trạm làm quen trước. Trước đây cậu đã dùng rồi nhưng mà trình tự sắp xếp app trên màn hình điện thoại của hai người không giống nhau, cậu tìm một hồi mới tìm thấy wechat nằm ở đâu.

Xa nhau chưa đến mấy phút, Hứa Thịnh đã không kìm được mà gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm.

– Lên xe chưa?

– Vừa lên tuyến số 2.

Hứa Thịnh chống khuỷu tay lên cửa sổ, chân “cậu” dài, ngồi ở ghế sau có hơi chật chội, đang định gõ chữ thì bên kia lại gửi một tin nhắn đến.

– Chuyện kia không cần chú ý.

Hứa Thịnh không hiểu có ý gì:?

Sau khi gửi dấu chấm hỏi đi cậu mới chợt nhận ra.

Không cần chú ý, sẽ luôn nhớ cậu.

Hứa Thịnh cười một tiếng, thoát khỏi app.

Trước khi xe đến trạm, Hứa Thịnh đeo tai nghe, ngủ một giấc trên xe. Ứng dụng nhạc trong điện thoại Thiệu Trạm quả thật đều là bài hát tiếng Anh, nghe không hiểu nhưng nhạc rất hay, phong cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, trước khi xe buýt đến trạm Hứa Thịnh vừa vặn mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, mở mắt ra lập tức đối diện với khung cảnh đường phố hơi ảm đạm.

Từ nhỏ, Hứa Thịnh đã dọn nhà đi qua rất nhiều nơi cùng Hứa Nhã Bình, nhưng đây vẫn là lần đầu đến Nam Bình.

Chưa bao giờ đến nơi này nhưng chỉ cần nghĩ đến “Thiệu Trạm”, gắn Thiệu Trạm và nơi này lại với nhau thì sự xa lạ ấy dường như bị đánh lùi, thậm chí cậu còn nảy sinh lòng tò mò.

Cậu muốn hiểu rõ nơi này.

Cũng muốn đến gần Thiệu Trạm hơn.

Nơi Thiệu Trạm ở là một khu dân cư cũ, lớp ngoài bức tường vừa mới sơn lại, có thể nhìn thấy một chút lớp tường cũ màu xám trắng ở giữa khe hở và chỗ rẽ, rất có cảm giác thời đại, cũng rất náo nhiệt.

Khu tập thể dục có vài cụ ông cụ bà dẫn trẻ con ra ngồi ở đó nói chuyện.

Hứa Thịnh xách vali đi ngang qua bọn họ, tìm đến một tòa nhà nào đó, dùng thẻ khóa cổng mở cửa, tiện thể dùng một tay gõ chữ gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm, thẻ khóa cổng chạm vào ngay lập tức kêu một tiếng “tít”.

– Tôi đến rồi.

“Tít!”

Bên kia, Thiệu Trạm bước ra khỏi cửa trạm tàu điện ngầm, đi xuyên qua con phố náo nhiệt, tiếng kèn bên đường vang lên không ngừng bên tai.

Hắn dựa theo địa chỉ đi thang máy lên, sau khi kêu một tiếng “đinh” cửa thang máy chậm rãi mở ra, trên cánh cửa trước mặt viết “502” chính là nhà của Hứa Thịnh.

Thiệu Trạm trả rời.

– Đến rồi.

Hôm nay Hứa Nhã Bình tan làm sớm, bà nghe ngóng được từ chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp 11-7 là gần đây điểm môn toán của Hứa Thịnh có tiến bộ nên đặc biệt tự tay nấu vài món ăn. Thực ra bà rất muốn ở bên con nhiều hơn nhưng công việc bận rộn thực sự rất khó có thời gian rảnh.

Thiệu Trạm đứng ở cửa chuẩn bị tâm lý một hồi.

Bình thường ở trường, đám Hầu Tuấn dù có nhìn ra chỗ nào đó không đúng thì cùng lắm cũng chỉ coi “Hứa Thịnh” tâm trạng không tốt.

Hứa Nhã Bình dù sao cũng là người thân thiết nhất của Hứa Thịnh, trước mặt bà càng dễ bị lộ, nói không lo lắng chắc chắn là giả, dù là kiểu người có xảy ra chuyện gì mặt cũng không thay đổi tim không đập nhanh như Thiệu Trạm cũng bắt đầu căng thẳng.

“Về rồi à?” Hứa Nhã Bình nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu từ nhà bếp ra hỏi, “Đói chưa? Con chờ một chút, mẹ đang nấu.”

Người phụ nữ trong nhà bếp đeo tạp dề, bóng lưng duyên dáng, ắt hẳn không thường xuống bếp, nói xong thì trong bếp vang lên tiếng nắp nồi đụng vào thứ gì đó. Thiệu Trạm nghe thấy cũng giật mình.

Căn hộ này có hai phòng ngủ một phòng khách, trong nhà sáng sủa sạch sẽ, phòng khách thông đến ban công. Trước khi đến Hứa Thịnh có nói vào nhà đi thẳng, căn phòng đầu tiên bên tay trái là phòng của cậu, Thiệu Trạm đứng ở hành lang nhìn thử.

Hứa Nhã Bình canh chuẩn thời gian chỉnh nhỏ lửa, lau tay bước ra khỏi nhà bếp: “Nếu như con đói thì rửa táo ăn trước đi, chút nữa thì mẹ xong rồi. Đặt đồ xuống đi, đứng ngẩn người ở đó làm gì?”

Người phụ nữ trước mặt là mẹ của bạn trai hắn.

Vốn dĩ khi gặp mặt phải gọi là dì, nhưng mà lúc này…

“Biết rồi ạ.” Thiệu Trạm không ngờ sẽ “gặp phụ huynh” bằng hình thức này, tâm trạng rối rắm, gượng gạo gọi một tiếng, “Mẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.