“Nó đến rồi, Chính.” Lộ Hà sờ soạng nắm lấy tay Tôn Chính , bởi vì run quá lợi hại, móng tay cào đến rách da Tôn Chính .
Ánh sáng đèn pin chợt lóe, thiếu chút nữa liền bị mất.
Chạm phải làn da lạnh lẽo của Tôn Chính cũng như giống như không khí âm lãnh của bệnh viện này, cũng bởi vì run sợ cho nên không nói được lời nào.
Chạy trốn! Nhưng phải chạy hướng nào đây?
Hai người ánh mắt kinh hoàng tìm kiếm nơi trốn, nhưng xung quanh trừ bỏ cái bàn như lễ tang ghế ngồi tái nhợt và bức tường lạnh băng , không có lựa chọn nào khác.
Đã không còn khả năng trốn thoát!
Trong bóng tối những thứ gì đó đang bắt đầu khởi động đều có thể tùy thời chụp lấy con mồi.
Rè rè.
Rè rè.
Cuộn băng lại đột nhiên chuyển động .
Là nó tự động xoay ? Hay có ai đó đang chỉnh dùm nó?
“Nó sẽ tìm được chúng ta …… Sớm thôi” Tôn Chính dùng tay che mặt, đầu gục xuống “Tôi cảm giác được…… Lộ Hà……”
Chỉ cần cuộn băng chấm dứt ……
Chỉ cần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương giành giật từng giây có thể chấm dứt hết tất cả mọi chuyện ……
Lộ Hà không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay Tôn Chính .
“Tiểu Tần! Tiểu Tần!”
Âm thanh thình lình vang lên khiến hai người đồng thời giật mình.
Tiếng nam nhân gọi vang lên trong không gian trống trãi .
Ở đâu vậy ? Hành lang tầng ba sao?
“Tiểu Tần! Tiểu Tần! Em mau tới!”
Đồng thời trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập :“Em mau đến giúp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ma-quai-o-benh-vien-dong-hoa/1338950/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.