Lộ Hà kinh ngạc nhìn cánh cửa kia. Mắt bị xoa đến phát đau, Tôn Chính vẫn không xuất hiện.
Hơn nữa ngày mới chậm rãi hồi phục tinh thần hắn mới tiếp nhận được sự thật : Tôn Chính biến mất , cùng vật thể đó biến mất.
Hắn dùng tay chống mình đứng lên, trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm và suy đoán. Chẳng lẽ Tôn Chính bị quỷ đem đi? Tôn Chính sẽ biến thành quỷ ? Hay Tôn Chính chạy trốn [ nhưng làm sao chạy nhanh như vậy được ?]? Tôn Chính…… Tôn Chính…… Kỳ thật không có người nào là Tôn Chính cả hay chỉ do mình ảo giác thôi?
Càng nghĩ càng vớ vẩn, càng nghĩ càng lạc đề, cuối cùng một chút biện pháp thực tế cũng không có. Hắn thế nhưng lại mất bình tĩnh.
Hắn vỗ vỗ đầu bởi vì sốt ruột và kích động mà trở nên rối tinh rối mù tự mình mặc niệm:“Bình tĩnh đi Lộ Hà, bình tĩnh bình tĩnh, Chính nhất định vẫn còn ở đây……”
Cho dù thế giới có vớ vẩn đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ có quy luật riêng , chỉ cần phá vỡ nguyên tắc của nó. Ở trong thế giới này cũng chính là như vậy.
Chỉ cần tìm được quy luật của nó sẽ tìm được biện pháp cứu Tôn Chính.
Lộ Hà tự an ủi chính mình, vịnh vào tay ghế đứng dậy, ngồi trở lại ghế nhìn lá thư đặt trên bàn kia.
“Anh hai, nếu là anh , anh sẽ làm gì ?”
Anh hai trong ấn tướng của hắn, đã vĩnh viễn dừng lại hình dáng năm 2001, vĩnh viễn thần bí như vậy, dù nhìn thế nào cũng không thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ma-quai-o-benh-vien-dong-hoa/1338929/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.